Bất kể bạn làm gì, vẫn sẽ có những kẻ ngồi một chỗ và đưa ra những lời phán xét vô cảm, vô trách nhiệm. Bất kể bạn làm đúng thế nào, vẫn sẽ có kẻ nói rằng bạn đã sai. Bất kể bạn giỏi giang đến đâu, vẫn sẽ có người nói rằng bạn không tốt.
Trạng thái cao nhất của cuộc sống chính là khi một mình. Trong cuộc sống này, bạn không cần phải có quá nhiều bạn bè. Học cách một mình chính là thực hành quan trọng nhất.
1. Các vòng tròn là khác nhau, không cần thiết phải ép chúng lại gần với nhau
Trong thời Tam Quốc, Quan Ninh và Hứa Tín vốn là bạn học cùng nhau nhưng mỗi người lại mang tính cách rất khác biệt. Trong khi Quan Ninh rất quan tâm đến sự học, luôn tập trung vào việc nghiên cứu kiến thức thì Hứa Tín lại theo đuổi quyền lực và không muốn học hành.
Một lần nọ, khi một quan chức cấp cao đi một chiếc xe sang trọng ngang qua, Quan Ninh vẫn tiếp tục miệt mài đèn sách trong khi Hứa Tín vội vàng ném sách xuống để đi ra ngoài ngó xem. Khi trở về, Hứa Tín không ngừng khoe khoang với Quan Ninh.
Quan Ninh đang mải mê đọc sách, càng nghe những lời nói kia càng thấy chán ghét. Anh rút con dao trên người ra, cắt tấm chiếu hai người đang ngồi làm đôi, khiến hai người thành ngồi hai tấm chiếu tách biệt. Một hành động thể hiện rõ ràng sự khác biệt trong suy nghĩ, mục đích của hai người.
Trong Luận ngữ của Khổng Tử có nói: “Đường lối khác nhau sẽ không tìm được nhau, tham vọng khác nhau thì không kết bạn được”.
Nếu các vòng tròn là khác nhau, không cần ép chúng phải hoà với nhau.
Đừng đến những phòng rượu bạn thực sự không muốn và nên dừng lại những bữa tiệc bạn thực sự không cần.
Khi không tương thích với nhau, cố ép nhau gần lại chỉ khiến bản thân thêm khó xử, bối rối. Hơn nữa, chất lượng vòng tròn bạn bè của một người không phải là anh ta đã kết thân với bao nhiêu hội, cố xích lại bao nhiêu vòng tròn, suy cho cùng, nó nằm ở năng lực của chính anh ta.
Sức mạnh của chính bạn đáng tin cậy hơn rất nhiều so với “tôi quen ông A, bà B”, “đây với chị Y, anh Z là chỗ thân thiết”. Sẽ đến lúc bạn nghiệm ra được rằng, mạng lưới tốt nhất không phải trông đợi ở người khác, mà nằm ở chính bạn.
2. Đừng chạy theo đám đông một cách mù quáng mà hãy sống hết mình
Có một câu chuyện về cặp vợ chồng nọ mua một con lừa để đi đây đó ngắm cảnh cùng nhau. Một hôm, thấy người chồng đang dắt lừa còn người vợ ở trên lưng lừa, những người qua đường liền chỉ trỏ:
“Xem người phụ nữ này có quá đáng không. Chồng thì vất vả dắt lừa thế kia mà bản thân ngồi không như vậy được”.
Nghe thấy những lời bàn qua tán lại, người vợ thấy xấu hổ nên liền nói với chồng để đổi. Giờ thì người chồng cưỡi lừa còn người vợ đi cạnh dắt. Vừa được vài bước, họ đã nghe thấy ai đó rì rầm:
“Nhìn xem, người đàn ông này thật chẳng ra sao. Thân trai tráng mà lại để vợ phải dắt lừa thế kia”.
Người chồng nghe xong liền đỏ mặt và quyết định hai vợ chồng sẽ cưỡi lừa cùng nhau. Những tưởng chuyện đã dừng ở đó, không ngờ cảnh này càng khiến người đi đường chỉ trỏ thêm:
“Nghĩ sao mà hai con người to như thế nỡ lòng nào cưỡi một con lừa nhỏ này. Rõ ràng là quá tàn nhẫn với động vật.”
Hai vợ chồng bấy giờ thực sự không biết phải làm sao. Làm cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy tốt nhất là không cưỡi lừa nữa. Họ quyết định dắt lừa đi dạo. Nhưng kết quả là…
Người đi đường vẫn không ngừng chỉ trỏ:
“Hai người này thực sự quá ngu ngốc. Rõ ràng là có nuôi một con lừa, nhưng lại chẳng ai cưỡi, đi dắt bộ thế kia. Thế thì còn nuôi lừa làm gì?”.
Thế giới vốn là như vậy.
Bất kể bạn làm gì, vẫn sẽ có những kẻ ngồi một chỗ và đưa ra những lời phán xét vô cảm, vô trách nhiệm.
Bất kể bạn làm đúng thế nào, vẫn sẽ có kẻ nói rằng bạn đã sai.
Bất kể bạn giỏi giang đến đâu, vẫn sẽ có người nói rằng bạn không tốt.
Không điều gì là không thể bị đặt lên bàn cân mổ xẻ và không ai là thoát được những chuyện này.
Vậy, tại sao bạn phải sống theo miệng lưỡi của người khác? Đời người ngắn lắm, sống cho mình còn chưa đủ nói gì đến việc ngày ngày phải cố làm vừa lòng thiên hạ.
Có một câu nói rằng: “Mỗi cá nhân trong một nhóm chỉ là một trong nhiều hạt cát, có thể bị gió thổi bay đi bất cứ đâu.”
Thoát khỏi đám đông không phải sự thất bại hay bỏ cuộc, đó là sự độc lập trong tâm hồn.
Hãy luôn tỉnh táo khi đứng trước những đám đông, không mù quáng chạy theo họ và lắng nghe tiếng nói bên trong, làm theo những gì lý trí và con tim bạn mách bảo.
Hai vợ chồng nhà văn Trung Quốc Qian Zhongshu và vợ là nhà viết kịch, dịch giả Yang Jiang là những người cả đời không màng đến thế giới xung quanh. Họ ít khi giao du mà thường ở trong phòng làm việc để nghiên cứu và viết sách, tận hưởng niềm vui riêng.
Bản dịch “Don Quixote” của bà được phát hành hàng triệu bản và được đánh giá là bản dịch tiếng Trung tốt nhất cho đến nay. Ở tuổi 102, bà đã xuất bản cuốn “Tuyển tập của Yang Jiang” dài 2,5 triệu chữ. Thế giới nhắc đến bà bằng những lời nói đầy kính trọng.
Yang Jiang nói: “Chúng tôi từng rất mong đợi sự công nhận của thế giới bên ngoài cho đến khi học được rằng thế giới là của chúng tôi và không liên quan gì đến người khác.”
Học cách một mình chính là thực hành quan trọng nhất đời người.
Cảnh sắc tuyệt vời của cuộc sống không phải là lời khẳng định của người ngoài mà là sự tĩnh lặng, cảm nhận bên trong mỗi con người.
Nguồn: Eva
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét