Đâu nhất thiết phải qua Mỹ mới có tương lai, chúng ta có thể "chiến đấu" tới cùng mà...

Nếu ở đây em và bạn nữ có thể cố gắng làm kiếm được nhiều tiền và lo cho ba mẹ bạn nữ đó là được mà. Đâu nhất thiết phải qua đó mới có tương lai. Nhưng sao bạn nữ không nghĩ cách nào đó để cùng em chiến đấu tới cùng, để được ba mẹ chấp nhận.


Chào Anh Chị.


 


Em năm nay 23 tuổi và em là nữ. Nhà em có 3 chị em. Chị gái và em út , em từ bé đã thích mặc đồ con trai và chơi những đồ chơi của con trai. Từ bé cho đến bây giờ em vẫn luôn ao ước mình sẽ được thành con trai thật sự. Và em chỉ có tình cảm với bạn nữ. Em là Lesbian. Gia đình và tất cả dòng họ bên nội, ngoại đều chấp nhận em và coi em như là 1 thằng con trai thật sự. Em đã từng yêu và sống cùng nhau. Bạn nữ đầu tiên em quen được 3 năm rưỡi, và bạn nữ thứ 2 em quen được 2 năm . Thời gian tuy không dài nhưng em cũng nếm được mùi vị tình yêu nó như thế nào. Lý do chia tay củng đều là do lúc đó em còn ham chơi và bỏ bê người yêu.


 


Sau này em quen 1 bạn nữ thua em 4 tuổi. Mới đầu quen thì em không có tình cảm nhiều, nhưng sau 1 thời gian, khi quen được gần 1 năm thì em nhận ra đã thương bạn nữ này rất nhiều. Em chấp nhận bỏ hết bạn bè, bỏ hết những thứ mà bạn nữ không thích. Mỗi lần có chuyện dẫn đến chia tay, chia tay chưa được 1 ngày thì em luôn là người chủ động làm hoà với bạn nữ. Chia tay chưa được 1 ngày mà em cảm thấy rất buồn khi thiếu bạn nữ đó ,và em không chịu nổi cảm giác phải xa bạn nữ đó. Mỗi lần cãi nhau thì nguyên nhân đều do em. Em quen bạn nữ hầu như mỗi lần cãi nhau đều là lỗi của em.


 


Từ lúc quen em tới giờ bạn nữ chưa bao giờ phản bội em, hay nói dối em gì cả, bạn nữ chưa bao giờ làm chuyện gì lớn với em cả. Em quen bạn nữ gia đình bên em ai củng biết và rất thích bạn nữ. Còn bên gia đình bạn nữ thì ba mẹ, anh chị em, dì bà ngoại của bạn nữ này đều biết. Mỗi lần chở bạn nữ về hay đón bạn nữ thì em cũng vô tận nhà gia đình bạn nữ này cũng biết. Gia đình bạn nữ thì không cấm em và bạn nữ đó quen nhau, nên bạn nữ xuống nhà ở cùng với em. Lâu lâu em chỉ chở bạn nữ về 1 lần được vài tiếng thì lại đón xuống nhà em.


 


Nhà bạn nữ có 3 anh em. 2 anh trai, bạn nữ là út. Mẹ bạn nữ thì bị tai biến, 1 bên cơ thể ko cử động được, nên ở nhà và không làm gì cả,mỗi lần đi ra ngoài thì đi bằng xe lăn chạy bằng điện. Ba của bạn nữ thì người yếu ko làm được việc nặng, nên cũng ở nhà và không đi làm . Lúc chưa bị bệnh, thì ba mẹ bạn nữ bán quán bún ở chợ. Từ lúc mẹ bạn nữ bị tai biến , thì nhường quán lại cho chú của bạn nữ bán.


 


Và mỗi tháng chú sẽ trả tầm 3 triệu rưỡi cho ba mẹ bạn nữ. Và có 1 chú nữa vẫn cho ba mẹ bạn nữ tiền hằng tháng. Ba mẹ bạn nữ bị bệnh và ở nhà cũng được 4 năm . Bạn nữ này quen em thì hầu như ở nhà em , em và bạn nữ này ở cùng nhau và bạn nữ cũng ít về nhà. Thỉnh thoảng ba mẹ bạn nữ gọi về làm gì đó thì em mới chở bạn nữ về nhà. Cứ như vậy em và bạn nữ ở cùng nhau cũng đc 4 năm.


 


Cách đây 1 tuần thì dì của bạn nữ có nhắn tin cho bạn nữ là về nhà, dì có chuyện nói. Và qua ngày mai, em chở bạn nữ về, đến tối lên đón bạn nữ thì được biết là ba mẹ và người nhà của bạn nữ này muốn bạn nữ đi Mỹ, để có tương lai hơn và muốn bạn nữ đó dứt chuyện tình cảm với em. Vì ba mẹ bạn nữ này, từ lúc đầu em và bạn nữ quen thì không cấm, nhưng không chấp nhận em. Gọi bạn nữ về để hỏi ý kiếm của bạn nữ xem có muốn đi không. Mọi người bên nhà bạn nữ đều muốn bạn nữ đi để có tương lai lo cho ba mẹ của bạn nữ. Nhưng nếu bạn nữ không đi thì cũng sẽ không ép bạn nữ phải đi.


 


Tối đó về bạn nữ có nói là sẽ ở lại với em và không đi. Bạn nữ về nhà được 1- 2 ngày, khi em đón lên nhà em thì bạn nữ đó tối nào cũng than buồn. Em cũng hơi vô tâm, vì nghĩ là bạn nữ sẽ không đi Mỹ nữa nên cũng không để ý tới cảm xúc của bạn nữ. Đến buổi chiều bạn nữ dọn hết đồ đạc và nói là tối anh chở em về nhà nha, em cũng khá bực mình vì bạn nữ đã nói ở lại với em ,mà mấy ngày nay cảm giác bạn nữ ở với em chán nản và tối nào cũng buồn. Nên em không nói gì cả và chở bạn nữ về nhà rồi đi không nói 1 lời. Em nghĩ bạn nữ chỉ về 1- 2 ngày rồi sẽ lên lại với em. Nhưng về nhà có ba mẹ nói, rồi dì nói làm bạn nữ có thể buông bỏ em, và chấp nhận đi Mỹ để có tương lai và làm ba mẹ vui.


 


Đâu nhất thiết phải qua Mỹ mới có tương lai, chúng ta có thể


 


Bạn nữ chia tay em 1 cách dứt khoát. Và nói những lời làm em rất hụt hẫng. Em thật sự đã thương và luỵ bạn nữ rất nhiều. Nên em rất sợ chia tay với bạn nữ, em có níu bạn nữ và bạn nữ cũng biết em đau lòng như thế nào. Đêm đó em đã khóc suốt 1 buổi tối và không biết mình sẽ sống như thế nào khi thiếu bạn nữ đó. Em đã suy nghĩ rất nhiều không phải là không còn đường để bạn nữ đó phải qua Mỹ. Nếu ở đây em và bạn nữ có thể cố gắng làm kiếm được nhiều tiền và lo cho ba mẹ bạn nữ đó là được mà. Đâu nhất thiết phải qua đó mới có tương lai. Nhưng sao bạn nữ không nghĩ cách nào đó để cùng em chiến đấu tới cùng, để được ba mẹ chấp nhận.


 


Em đã suy nghĩ rất rất nhiều . Em nên chấp nhận để bạn nữ đi hay níu kéo và nói bạn nữ suy nghĩ và tìm ra cách giải quết để ở cùng nhau. Em thật sự không thể buông bỏ được bạn nữ. Em dường như đã quen với cảm giác có bạn nữ bên cạnh. 1 ngày khi chia tay bạn nữ, không ở cạnh bạn nữ em đã khóc rất rất nhiều. Em thật sự không chịu nổi. Em nên buông bỏ, hay an ủi và giúp bạn nữ tìm ra cách giải quyết đây. Em mong có được lời khuyên từ anh chị lắm ạ.


 


Hãy cho em 1 lời khuyên để em không còn phải trằn trọc và suy nghĩ nữa. Em cảm ơn rất nhiều .



Chị chào em. Sự dứt khoát của bạn gái trong câu chuyện tình cảm với em khiến cho em cảm thấy hẫng hụt và đau khổ biết chừng nào. Các em đã có 4 năm gắn bó bên nhau, những tưởng đây là tình yêu em đã tìm thấy, sẽ ở bên nhau mãi mãi nhưng khi đứng trước quyết định rời xa của bạn gái em cảm thấy rất bối rối, không biết nên buông bỏ hay tìm cách để người ấy ở lại Việt Nam. Chuyên gia trang tư vấn www.cuasotinhyeu.vn hiểu được cảm giác trong lòng em lúc này.


Thời gian các em ở bên nhau giống như một thói quen và em cũng cảm nhận được tình cảm của người ấy dành cho em ra sao. Cả hai em còn rất trẻ, thậm chí đến với nhau khi mới ở trong độ tuổi dậy thì, nhưng lại rất may mắn vì không bị gia đình hai bên phản đối, cấm đoán. Nhưng em biết không, đến một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, người ta sẽ không chỉ yêu mà sống qua ngày được đâu, mà còn là sự tính toán về cuộc sống tương lai, là sống có trách nhiệm với những người thân trong gia đình xa hơn nữa là những người cùng cộng đồng, xã hội. Chị cũng không thấy em chia sẻ công việc hiện tại của em và của bạn gái ấy ra sao, nhưng thực sự để các em có được một cuộc sống hạnh phúc thì trước hết các em cũng phải tự lo liệu được cho cuộc sống của chính mình.


 


Gia đình bạn gái ấy cũng không ép buộc bạn ấy phải đi Mỹ, mà chỉ giúp bạn ấy định hướng, nhìn thấy con đường ở tương lai ra sao, còn quyền quyết định hoàn toàn phụ thuộc vào bạn ấy. Vậy còn em, đã bảo giờ em chỉ ra cho bạn ấy các em sẽ làm công việc cụ thể gì chưa, hiện tại trong tay em đang có gì và tương lai em sẽ ra sao? Nếu như bạn ấy đi chỉ để giải quyết vấn đề “bài toán kinh tế” thì em có đưa cho bạn ấy một lời giải thật sự tốt không. Còn bố mẹ bạn ấy không ngăn cấm các em nhưng cũng không ủng hộ các em đến với nhau, nhưng quyền quyết định lại phụ thuộc vào bạn ấy.


Thực ra, hiện tại em đang có những lợi thế để cho bạn ấy lí do ở tại Việt Nam về mặt tình cảm, nhưng còn về con đường tương lai nếu em cho bạn ấy nhìn thấy sự sáng lạn thì bạn ấy mới tự tin với quyết định này. Vậy nên, có muốn níu kéo hay không thì xem vào khả năng của hai em cũng như sự quyết tâm ra sao, chứ thực sự “túp lều tranh hai trái tim vàng” giờ thực sự hiếm gặp em ạ. Dù các em có là lesbian đi chăng nữa thì ai cũng mong muốn có cuộc sống bình yên có một gia đình, một tổ ấm thực sự. Nhưng để những điều đó trở thành sự thực thì hai em cần phải tìm thấy hướng đi cho bản thân mình. Em muốn dắt người ấy đi để đồng hành cùng em thì em phải là người thuyền trưởng vững tay chèo.


 


Vậy nên, chị chúc em tìm được hướng đi của bản thân để dìu dắt người em yêu cùng đi nhé!


Nguồn: Cửa sổ tình yêu




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét