Trước ngày ra mắt người yêu dặn "chỉ ăn 1 bát cơm", tưởng anh nói vui nào ngờ tôi bị cười vào mặt và cái kết tê tái

Trước ngày ra mắt người yêu dặn

Sau lần ra mắt đầy tủi hổ ấy, tôi và Tùng cũng chia tay. Tuy nhiên, đó vẫn là một đau khó nguôi ngoai trong tôi.


Tôi nghe nhiều câu chuyện về ra mắt và bị gia đình nhà chồng thử thách nấu ăn, rửa bát… đủ kiểu. Tôi thì không đồng tình với việc một mình cô gái phải hì hụi làm hết, nhưng cũng phản đối ai có tư tưởng là khách chỉ tới chơi. 


Như bản thân tôi, khi đã bàn bạc và theo chân người yêu về ra mắt tức là cả hai đã xác định mối quan hệ lâu dài. Mà lần đầu tiên gặp gỡ sẽ có ảnh hưởng tới ấn tượng sau này. Vì thế, tôi không ngại mấy chuyện vào bếp thể hiện một chút. 


Tuy nhiên, dù có nghĩ bao nhiêu tình huống, chuẩn bị kĩ lưỡng thế nào thì vẫn có rất nhiều sự bất ngờ ngoài tầm kiểm soát xảy ra. Và tôi đã chia tay người yêu ngay sau buổi ra mắt đó…


Tôi với Tùng quen nhau qua một người bạn. Anh là một người có ngoại hình ổn, tính cách cũng tốt, thu nhập không cao nhưng cũng không thấp. Nói chung 27 tuổi đầu vẫn chưa yêu đương gì thì anh là một lựa chọn khá tốt. Không chỉ thế, chúng tôi nói chuyện cũng hợp và rất vui vẻ…


Tuy nhiên, có một điều tôi luôn thắc mắc, đó là Tùng luôn bảo thích tôi gầy, do đó đừng ăn quá nhiều?! Tôi không hề béo, sao anh lại phải lo lắng điều đó?


Tôi tưởng anh trêu, cũng chỉ bật cười nói rằng tạng người mình khó béo, vì thế xưa nay ăn thế nào cũng không lên cân. Thậm chí, tôi còn phải uống thuốc tăng cân mà chẳng ăn thua, dăm ba bữa đi ăn hàng sao mà béo được.


Nhưng Tùng nghiêm mặt bảo: “Ăn nhiều mà không béo là ăn hại đó, em không biết à? Thôi, đằng nào cũng không béo thì ăn ít thôi”.


Tôi chỉ biết đấm lưng anh bồm bộp, rồi theo chân Tùng đi ăn mấy hàng quán vỉa hè. Thi thoảng tôi cũng thấy người yêu mình hơi… kẹt sỉ nhưng tôi vẫn tự nhủ đó là tiết kiệm, người đàn ông tiết kiệm là tốt!


Được khoảng 4 tháng thì tôi theo anh về ra mắt. Tôi thì lo lắng, gặng hỏi Tùng đủ thứ xem mẹ anh là người thế nào, dễ hay khó tính; bố anh thích uống gì, ăn gì; rồi thì anh trai chị dâu và đàn cháu ở nhà sở thích sở ghét thế nào… Tôi nghĩ mình chuẩn bị kĩ thì sẽ suôn sẻ hơn.


Nhưng sát ngày về quê, Tùng bỗng dặn dò tôi hôm ấy nhà anh có đám giỗ, tôi chỉ nên ăn 1 bát cơm thôi. 


Tôi chưa nghe thấy điều ấy bao giờ, tò mò lắm nên mới hỏi thì anh bảo: “Em về nhà anh không ngại à? Người ta ngại thì ăn ít thôi, giữ ý chứ. Con gái xưa nay không phải thường thế à?”


Tôi cứ ngây người ra. Ai thế chứ tôi đâu có thế. Tại sao phải giữ ý bằng cái cách nhảm vậy, tôi đi đâu dù có ngại thì cũng phải ăn đủ no chứ! Nhưng cãi lý với Tùng một hồi anh vẫn bảo tôi: “Em nhớ đấy, tỏ ra liễu yếu đào tơ ăn uống nhỏ nhẹ và ít thôi. Nhà anh ai cũng vậy hết, em khác thì sẽ bị đánh giá đấy!”


Không muốn cãi vã nữa nên tôi đành nghe theo. Ngày ấy cũng tới, nhà Tùng có tổ chức đám giỗ nhỏ cho cụ anh. Tuy nhiên, mãi tới gần 10h họ mới tới, chỉ phụ bổ hoa quả, còn trước đó mẹ chồng tương lai, chị dâu và tôi lo hết. 


Tôi thấy có rất ít đồ, cứ nghĩ chắc mẹ anh làm 2 mâm cỗ. Nào ngờ, họ hàng cứ kéo tới mỗi lúc 1 đông. Và nhìn gần 20 người họ hàng thân thích tới góp mặt tôi ngỡ ngàng… Nhìn lại vào 3 mâm cỗ với dăm món, đĩa nào cũng có tí đồ mà tôi ngượng thay. Lúc này, tôi mới hiểu tại sao Tùng dặn tôi ăn ít, có lẽ truyền thống nhà anh là nấu ít khi có khách sợ tôi ăn nhiều sẽ hết cả mâm? Hay ai cũng ăn ít nên mẹ anh hiểu tính mọi người và làm cỗ thế này?


Dù là lý do gì thì tôi cũng bàng hoàng lắm! Tới lúc ngồi vào mâm, phần vì đói do chưa được ăn sáng, phần vì có món thịt nướng khá ngon nên tôi gắp liền mấy lần. Họ hàng nhà Tùng lại làm tôi bất ngờ phen nữa, không ngờ mọi người để ý tới vậy.


Một bà cô nhìn tôi mỉa mai: “Cháu ở nhà cũng ăn nhiều thế à?”


Bà ấy nói khá to, và cả mâm quay sang nhìn tôi, ánh mắt họ kiểu khinh bỉ, như thể tôi là đứa chết đói chết khát ấy. Tôi ngượng chín mặt, và sau đó bối rối nhìn họ châm chọc. Tôi nhìn Tùng cầu cứu, bất ngờ là anh chẳng phản ứng gì.


Điều đó khiến tôi tức giận, quyết tâm đáp trả: “Cháu không biết cô gọi thế nào là nhiều ạ?”


“Thì cứ gắp thịt lia lịa đó, cháu phải nhìn cả mâm chứ, bao nhiêu người mà mình cháu ăn hết cả đĩa chưa?” – bà cô ấy bĩu môi.


“Hóa ra từ đầu bữa tới giờ cô chỉ ngồi nhìn cháu ăn ạ? Cô ơi, cô nhìn lại đi, đĩa thịt vẫn còn 1 nửa kìa, mà còn cả mấy người nữa cũng ăn rồi. Thứ nhất cô nói thế là oan cho cháu. Thứ hai, cháu chưa từng thấy cỗ ở đâu mà lại tiết kiệm thế này”.


Nói xong, tôi cũng đứng dậy xin phép xong bữa và đi về. Cuối ngày, Tùng mới gọi cho tôi nói tôi hành xử lỗ mãng, đốp chát với người lớn… Anh bảo tôi sang xin lỗi họ hàng nhà anh thì mới tính tới chuyện cưới được, tôi thấy nực cười quá. Cuối cùng, chúng tôi chia tay. Nghĩ thì cũng tiếc người đàn ông ấy, nhưng tôi lại thấy may mắn vì không phải làm dâu gia đình anh.





Nguồn: Afamily




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét