* Tôi từ Quảng Ngãi vào Bà Rịa Vũng Tàu lập nghiệp khi vừa tròn hai mươi tuổi. Trong mớ hành trang ít ỏi mà tôi mang theo xuôi vào phương Nam có hình bóng một người, đó là Định bạn của anh trai tôi.
Biết anh có người yêu, trái tim tôi như có nghìn mũi tên xuyên thấu. Ảnh minh họa Anh trai tôi và Định chơi rất thân với nhau. Trong khi tình cảm Định dành cho tôi giống như tình yêu đối với một cô em gái nhỏ thì tôi đã thầm yêu anh ấy. Tôi rất buồn vì điều này nhưng không biết phải làm sao.Biết Định có người yêu, mà chị ấy lại ở cùng xóm nhà tôi, trái tim tôi như có nghìn mũi tên xuyên thấu. Tôi thất vọng đau đớn. Đang lúc ấy, nhân có người quen từ Bà Rịa Vũng Tàu ra chơi rủ vào trong này kiếm việc làm, tôi liền theo ngay.Rời quê hương vào đây, tôi trải qua không biết bao nhiêu công việc mưu sinh. Có những lúc vất vả, túng bấn, đơn độc, tủi thân tôi có ý định quay về. Nhưng rồi cuộc sống đẩy đưa, hết lần này đến lần khác, tôi vẫn loanh quanh trong mảnh đất này. Thấy không thể cứ đi làm thuê mãi, tôi rủ vài người bạn mày mò học làm các đồ lưu niệm từ vỏ sò, vỏ ốc đi bán dạo cho khách du lịch. Làm ra bao nhiêu bán hết bấy nhiêu. Công việc thuận lợi và phát triển dần lên. Hiện tôi đang làm chủ một quầy bán hàng lưu niệm trong khu du lịch.Cuộc sống kinh tế ổn định. Thu nhập kha khá có thể giúp đỡ được gia đình ngoài quê nhưng ngoảnh lại, thời xuân sắc đã trôi qua tự bao giờ. Thời gian về quê cũng năm thì mười họa. Nhiều năm trước, tôi tình cờ gặp lại Định ở Vũng Tàu, mới hay anh từ Quảng Ngãi vào làm việc ở Bệnh viện huyện Xuyên Mộc. Hỏi thăm, anh cho biết vô đây có một mình, vợ và hai con anh vẫn ở ngoài đó. Họ đã chia tay nhau từ hai năm trước.Gặp lại anh sau nhiều năm xa cách, bao nhiêu tình cảm trong tôi như sống lại. Thì ra tình yêu tôi dành cho anh chưa bao giờ tắt, nó như đống tro than được ủ lại và nằm yên đó, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là bùng cháy. Bây giờ Định chính là cơn gió ấy. Lại nghe anh nói đã ly thân vợ, tôi càng khấp khởi hy vọng. Tôi nghĩ ông trời đã dành anh cho tôi ở nửa cuối đời. Tôi chờ anh, từ một cô gái đang tuổi thanh xuân nay đã trở thành một người đàn bà sắp năm mươi tuổi. Ảnh minh họa Thành phố Vũng Tàu và Xuyên Mộc cách nhau không bao xa, thế là chúng tôi thường xuyên gặp nhau, nhắc chuyện cũ, gợi chuyện mới, chẳng bao lâu anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi như cơn nắng hạn gặp mưa rào, tắm mình trong hạnh phúc.
Nhưng có điều, gần một năm đi lại với nhau, chưa bao giờ tôi nghe Định nhắc đến chuyện ly dị Quyên để cưới tôi. Không dưng rơi vào hoàn cảnh làm người thứ ba một cách bất đắc dĩ, tôi rất khó chịu. Tôi biết Định có cái khó của anh. Tôi cũng biết anh không cố ý lừa tôi nhưng cũng không thấy anh có động thái nào tỏ ra tích cực quyết liệt để giải quyết vấn đề. Hối thúc thì anh kêu cho anh thêm thời gian.Không thể chờ đợi lâu hơn, tôi hỏi thẳng Định vì sao đã hơn hai năm sống ly thân mà hai người vẫn chưa ly dị. Anh trả lời vì các con còn nhỏ nên anh sợ ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển tính cách của chúng. Một thời gian sau tôi lại nhắc, anh lại bảo con trai anh chuẩn bị thi tú tài và vào đại học. Sau đó là con gái anh có người đi dạm hỏi, sợ bên sui gia người ta dị nghị. Kế tiếp, anh hẹn chờ qua đám cưới con gái, rồi lại chờ con trai ra trường, kiếm việc làm ổn định anh mới yên tâm lo cuộc sống riêng mình.Như một người lỡ phóng lao phải theo lao, tôi chờ anh, từ một cô gái đang tuổi thanh xuân nay đã trở thành một người đàn bà sắp năm mươi tuổi. Ngần ấy năm, tôi bỏ qua rất nhiều cơ hội làm mẹ. Mỗi lần phá bỏ một cái thai, ngoài cơn đau thể xác, nỗi đau tinh thần làm tôi hoang mang, suy sụp.Con trai anh ra trường, tôi chạy đôn chạy đáo tìm việc cho nó. Những tưởng đã chạm tay tới hạnh phúc, thì anh “lật bài ngửa”. Anh nói: Bây giờ anh đã có sui gia, có cháu ngoại, con trai anh đang có bạn gái, công việc của anh ở phòng mạch riêng đang phát triển tốt. Mặc dù vợ chồng anh ly thân nhưng bên ngoài nhìn vào ai cũng thấy đó là một gia đình nguyên vẹn. Anh không muốn phá vỡ nó.Anh nói, về mặt pháp lý thì tôi và anh chưa hợp thức hóa nhưng chúng tôi vẫn có thể sống với nhau công khai, không sợ ai cản trở. Anh còn bảo giấy đăng ký kết hôn chỉ là một tờ giấy trong thực tế có khi nó không mang ý nghĩa gì, giống như trường hợp của anh và vợ anh.Tôi thật sự bất ngờ, không nghĩ một người có học, có hiểu như Định lại có thể phát biểu rằng “giấy đăng ký kết hôn chỉ là một tờ giấy trong thực tế có khi không mang ý nghĩa gì…”. Lần đầu tiên từ ngày chung sống với anh, tôi mới đủ tỉnh táo để nhận ra người đàn ông thành đạt, giỏi giang ngoài xã hội của tôi gần như là người thiếu quyết đoán nếu không muốn nói là nhu nhược trong xử lý cuộc sống gia đình. Cả một thời thanh xuân tôi trao cho anh chỉ vì những lời hứa hẹn hão huyền. Ảnh: IT Cuối cùng, tôi cũng nhận ra những lý do suốt bao nhiêu năm qua Định đưa ra chỉ là để quanh co, lấp liếm. Anh không đủ bản lĩnh để chủ động ly hôn mà trông chờ vào sự quyết định từ vợ anh. Tôi nhận ra mình đã ngu muội, biến mình thành kẻ thứ ba thụ động, phó mặc cuộc đời mình cho vợ chồng họ quyết định.Bây giờ cứ hễ gặp nhau nói đôi ba câu là chúng tôi lại quay về vấn đề tay ba dẫn tới gây gổ, cãi cọ. Nhiều lúc tôi chán nản định nói chia tay nhưng cứ mở lời là anh lại năn nỉ, hứa hẹn thế là nguôi. Lẩn quẩn mãi như con gà mắc tóc, tôi đã quá mệt mỏi.
Nguồn: Thế giới tiếp thị
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét