Tôi vốn chẳng nghi ngờ gì chồng mình, nào ngờ vô tư hỏi vài câu vì tò mò lại phát hiện anh đang giấu giếm điều gì đó.
Hai vợ chồng tôi cưới được hơn năm, mọi thứ vẫn rất ổn. Nhà vừa nhận xong, hai đứa đang còng lưng đi làm trả nợ. Ngoài ra, tôi cũng vừa tiêm phòng các kiểu chờ vài tháng nữa là bắt đầu thả, chuẩn bị sinh con.
Sinh là một người hiền lành nhưng khi nóng giận thì hơi cục tính. Nhưng tôi cũng chẳng quá ghê gớm hay nóng tính gì nên vẫn chiều được chồng. Anh cũng chịu khó san sẻ với vợ việc nhà, nên nhìn chung hôn nhân không đẹp như yêu nhưng vẫn đáng 9/10.
Mọi chuyện chẳng có gì đáng nói, cho tới buổi tối hôm qua. Tôi đi làm về, thấy Sinh đang ngồi sofa check mail bằng laptop, chắc anh có việc gấp. Tôi hỏi han đôi câu rồi đi xuống bếp chuẩn bị nấu cơm tối. Nhưng đập vào mắt tôi là một bao rứa khá to, tôi tò mò mở ra thì toàn là nhãn, quả nào quả nấy tươi ngon.
Tôi gọi với lên phòng khách thì Sinh nói cứ ăn đi, ăn mua, tôi vô tư lôi ra ngồi ăn. Nhãn đầu mùa tuy vỏ còn hơi dày, cùi thì hơi mỏng nhưng vẫn ngọt lịm. Đây đúng chuẩn nhãn lồng quê chứ không phải nhãn lai hay nhãn nước tôi mua trên này. Song, tôi lại tò mò, nhãn lồng bình thường đắt thế làm gì có ai hái non.
Tôi cầm chùm nhãn lên sofa ngồi với chồng, rồi vô tư hỏi lại anh:
– Nhãn đây anh mua hả? Ngọt lắm đấy.
– Ừ, anh mua đấy – Sinh vẫn không rời mắt khỏi màn hình, trả lời vợ.
– Cả bao kia luôn hả anh? Sao anh mua nhiều thế, mà chỗ ấy bao nhiêu cân?
Tôi vô tư hỏi vậy thôi chứ không có ý tra khảo gì, nhưng Sinh lại ngước lên nhìn, rồi lại cuối xuống. Anh mất thêm vài giây nữa mới hơi bối rối trả lời vợ.
– À, hình như 5kg gì đó, anh chả để ý nữa.
Dù sự do dự chỉ là thoáng chốc, nhưng tôi lại thấy rất đáng ngờ. Làm gì có ai đi mua đồ lại không rõ giá bao nhiêu, nặng thế nào? Ai hay quên thì họ cũng nói là quên, việc gì phải ấp a ấp úng như gà mắc tóc như chồng tôi?
Thấy sự đáng ngờ nên tôi tiếp tục hỏi vặn:
– Anh mua bao tiền một cân thế, với mua của ai được nhãn lồng ngon ngọt vậy hả chồng? Ăn hết anh lại mua tiếp nhé!
Lần này thì nét bối rối hiện lên mặt Sinh càng rõ nét hơn. Anh nhìn máy tính rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn chùm nhãn xong bảo:
– Rẻ ấy mà, em cứ ăn đi. Bao giờ hết anh lại nhờ chị đồng nghiệp ở công ty mua thêm cho.
– Nhưng rẻ là bao nhiêu tiền 1 cân? Anh không rõ giá cả khéo mua bị hớ đó?
– À, à thì… 50 nghìn 1 cân.
Lúc này, tôi mới đặt chùm nhãn xuống rồi yêu cầu chồng đưa điện thoại ra. Sinh ban đầu chối đây đẩy, nhưng sau cũng bị đuối vì lí lẽ của tôi. Anh run run đưa ra.
Tôi lần mò 1 hồi mấy ứng dụng nhắn tin nhưng không thấy gì, mò vào hình ảnh cũng trống trơn. Nhưng khi xem tới ảnh đã xóa, tôi phát hiện ra có mấy ảnh vườn nhãn, rồi ảnh túi nhãn. Đặc biệt nhất, còn có 1 ảnh bé con khoảng 3 tuổi đứng trong vườn cây, mà nó thì giống Sinh như lột.
Tôi giơ lên hỏi, mãi anh mới dám thừa nhận rằng từng cho một người phụ nữ 1 đứa con. Anh khẳng định chẳng yêu đương gì, chỉ là người ấy cầu xin nhiều quá. Chị ta không xinh, ế đã lâu chỉ mong xin được một đứa con từ người đàn ông cao ráo, điển trai và có sự nghiệp để con sinh ra có giống tốt.
Chị ta đang sống ở quê, thi thoảng vẫn gửi đồ lên cho chồng tôi, nhưng lần này biết tôi thích ăn nhãn anh mới mang về. Còn bình thường thì anh đem chia hết ở công ty do sợ tôi biết.
Tôi choáng váng lắm. Dù chồng mình không yêu người ta nhưng việc anh lừa dối tôi và có con riêng thì khó chấp nhận. Nhưng nhà vừa mua, nợ còn chưa trả hết, tôi không dám tính tới chuyện ly hôn.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét