Tôi không ngại chăm con, nhưng mẹ chồng tôi lúc nào cũng giữ cháu. Thậm chí, nhiều lúc tôi cảm giác bà đang chia cắt chúng tôi vậy. Tối đến, thằng bé ôm chặt lấy mẹ mà bà vẫn phũ phàng bế nó xuống nhà.
Tôi sống khá lạc quan, vì thế khi về nhà chồng cũng ít bị “sốc văn hóa”. Nhưng những mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu vẫn khó mà tránh khỏi. Đặc biệt, từ khi có thêm thằng cháu đích tôn thì hai mẹ con cãi vã càng nhiều, không ít lần tôi chỉ muốn tăng xông với bà.
Mẹ chồng bảo sợ thằng bé bện hơi mẹ, nên từ ngày nhỏ xíu đã cứ ôm cháu khư khư. Tôi bảo bà, nó không bện hơi mẹ thì cũng bện hơi bà thôi. Nghe vậy, mẹ chồng cười khì khì, đáp rất vô tư: “Càng tốt, bà ở nhà chăm Mít, bà khỏi phải đi làm ruộng nữa!”
Tôi thở dài. Đúng, đó mới chính là mục đích của mẹ chồng tôi. Cả ông và bà năm nay mới ngoài 50, sức khỏe vẫn tốt nhưng chẳng muốn đi làm gì. Họ tranh nhau ở nhà trông cháu vì con dâu sẽ trả 5 triệu/tháng. Cuối cùng cuộc chiến tranh giành ấy mẹ chồng tôi giành phần thắng. Bố chồng tôi xị mặt đành tiếp tục đi xây.
Chuyện ông bà không muốn đi làm mà muốn trông cháu thì cũng có thể cảm thông đi, làm gì có ai muốn vất vả đâu. Ở nhà trông cháu cũng có mệt, nhưng ít nhất còn mát mẻ, sạch sẽ. Nhưng vấn đề là, tối tôi đi làm về, ôm con được chút là mẹ chồng lại tới đòi cháu.
Rồi lúc sắp đêm, tôi và chồng đang chơi với con thì bà lên đòi bế nó xuống nhà để ngủ cùng ông bà. Tôi từ chối nhưng mẹ chồng cứ nằng nặc đòi, rồi thuyết phục là tốt cho chúng tôi (?). Thậm chí, thằng bé đang bám chặt mẹ, bị bà bế ra còn khóc ngằn ngặt mà bà vẫn kệ.
“Mẹ làm thế cũng chỉ tốt cho 2 đứa thôi. Tạo không gian riêng tư cho hai vợ chồng, sớm làm đứa nữa đi nhé!” – mẹ tôi một tay bế cháu, một tay cầm hộp sữa và miệng thì cười tươi roi rói nói với tôi.
Tính tôi cũng không muốn phiền phức, thôi bà thích làm sao thì làm. Nhưng khổ nỗi, chỉ vài ngày sau khi đi ra phố mua đồ ăn, mọi người thủ thỉ bảo tôi: “Này, mày đi làm cả ngày về tối cũng không trông con à? Ông bà đi làm đã vất vả, tối cho họ nghỉ tí chứ. Thấy mẹ chồng mày kêu quá trời đấy!”
Tôi tức quá, hỏi cho ra lẽ mà mấy cô ấy lảng lảng đi. Tới một hàng rau, chị này cũng lại bảo tôi: “Sướng nhỉ, chả ai nuôi con mọn mà nhàn như em. Ngày đi làm rảnh rang, tối về cũng chả cần trông, đi ngủ nó cũng ngủ với ông bà. Mẹ chồng chị mà được 1 phần như mẹ chồng em thì hạnh phúc quá!”
Nghe tới đây thì tôi chẳng căn vặn gì thêm nữa, hiểu ra chính mẹ tôi đi rêu rao chứ chẳng ai. Và chuyện tôi lười, không thương bố mẹ cả làng, cả xã đều biết. Tôi bức xúc nhưng cũng chẳng biết nói với ai, chỉ than với chồng.
Tôi vẫn dằn lòng chịu đựng tiếng xấu, cho tới một hôm… Nhân lúc nhà có đám cỗ, nhiều bà con, cô bác tới, tôi phải gỡ gạc lại danh tiếng mới được.
Lúc ấy, mẹ chồng tôi đang cho cu Mít uống sữa, nó khóc ngằn ngặt. Tôi đi tới bế thay thì con nín ngay. Mọi người lại bảo: “Không phải dỗ con mấy mà con nghe lời mẹ ghê nhỉ!”
Tôi mới cười, bảo: “Làm gì có mẹ nào còn sống sờ sờ mà phải dỗ con ạ? Chẳng qua mẹ chồng cháu bện hơi Mít rồi, tối nào cũng năn nỉ đòi ngủ cùng thằng bé ấy. Cháu thì cũng nhớ con, cả ngày đi làm xa rồi, có tối đêm được ôm ấp thôi. Nhưng nghĩ bà thương cháu thế còn gì bằng, nên lại nghe theo bà đấy ạ”.
Mẹ chồng tôi im re, ai chỉ mặt đặt tên mới quay sang cười trừ. Các cô các bác thì ùa vào nói chuyện rôm rả, tôi lại tiếp tục tranh thủ kể công 1 chút chứ mang tiếng lười chăm con lâu quá rồi!
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét