Tuy chị dâu không đẹp người đẹp nết, nói thẳng ra là chị không đẹp, ít nói, gặp người lớn bên gia đình em cũng không chào, việc nội trợ chăm con cũng không tốt, nhưng em thương yêu chị rất nhiều, em đồng cảm với vị trí là người phụ nữ như nhau. Vì chị chăm sóc con không tốt nên em rất thương và lo cho các cháu, em chăm sóc không khác gì con ruột. Mẹ em thì có phần cổ hủ, cũng hay nói nhưng mẹ rất thương chị vì chị là con dâu duy nhất trong gia đình.
Chào chương trình !
Em có anh trai lập gia đình đã gần 10 năm, có 3 con: 2 gái 1 trai. Từ lúc anh chị quen nhau cho đến lúc cưới có những khúc mắc giữa 2 người đều nhờ em ở giữa làm lành ( cũng có những chuyện em không biết). Tuy chị dâu không đẹp người đẹp nết, nói thẳng ra là chị không đẹp, ít nói, gặp người lớn bên gia đình em cũng không chào, việc nội trợ chăm con cũng không tốt, nhưng em thương yêu chị rất nhiều, em đồng cảm với vị trí là người phụ nữ như nhau. Vì chị chăm sóc con không tốt nên em rất thương và lo cho các cháu, em chăm sóc không khác gì con ruột. Mẹ em thì có phần cổ hủ, cũng hay nói nhưng mẹ rất thương chị vì chị là con dâu duy nhất trong gia đình.
Chị sinh 3 đứa con đều 1 tay mẹ và em chăm sóc. Anh trai em thì có tật xấu là uống rượu và khi say thì nói hơi nhiều. Tuy nhiên, anh trai vẫn chia sẻ việc nhà với chị. Tính chị ít nói thì cũng tốt, nhưng cũng vì chuyện gì cũng để trong lòng không nói ra. Gần 10 năm, em chưa 1 lần nào xảy ra bất hòa với chị, em còn giúp trông nom 3 đứa con của anh chị để 2 người đi làm. Chị về nhà chỉ có ăn cơm rồi giặt đồ, rửa chén của 2 vợ chồng. Có nhiều lần chị còn để lại mọi thứ qua sáng hôm sau anh trai em làm, nhưng chị luôn than phiền là chồng uống rượu, nói nhiều, làm việc nhà có vài việc nhỏ mà cũng cằn nhằn chị.
Em thấy cũng không hợp lý vì dù sao việc nội trợ xưa nay là của phụ nữ, chẳng qua bây giờ thoáng hơn, vợ chồng đều đi làm như nhau nên chia sẻ việc nhà cũng là điều cần thiết mà đàn ông phải làm, nhưng nếu đổ hết cho chồng thì không đúng. Con cái em đã lo, cơm chồng nấu, tiền đi làm anh đưa hết cho chị, không cờ bạc, không tụ tập bạn bè, không chơi bời. Còn em với mẹ thì luôn bênh vực chị. Có lúc mẹ cũng có khuyên dạy chị vài chuyện bình thường thôi thì còn gì để chị không hài lòng. Vậy mà chị lại muốn bỏ chồng, bế bé thứ 2 đi, để 2 đứa 1 lớn 1 nhỏ lại cho chồng, em biết được khuyên chị hết lời chị vẫn không lọt tai.
Hôm đó em xuống nhà thì 2 vợ chồng cãi nhau, chị so sánh chồng mình với chồng người ta rồi nói là sẽ đường ai nấy đi. Lúc đầu em khuyên can 2 người, em không bênh ai bỏ ai, nhưng chị vẫn cố chấp, sau đó em giận quá nói với chị : “Nếu chị muốn đi thì đi, nhưng không được đem đứa con nào đi hết, ai biết chị đi đâu, còn không thì làm đơn ly dị rồi tòa xử thế nào thì theo thế đó”. Tới đó thì 2 người im lặng và em bế bé thứ 2, đứa con mà chị có ý định đem đi về nhà em.
Sau đó em gọi điện thoại cho gia đình bên chị nhờ khuyên chị, em với mẹ thì khuyên anh trai với mong muốn có thể hàn gắn gia đình anh chị. Và em có xin lỗi chị vì những lời nói của em, chị không nói gì nhưng hôm sau lên nhà em trả lại cái điện thoại mà em cho chị. Em cũng không nói gì. Vài hôm sau chị đưa con chị lên trả mấy bộ áo dài mà em may cho chị, rồi sai con lấy những thứ mà chị để cho em. Em cũng không nói gì, nhưng đến khi chị cấm con chị lên nhà em thì em rất giận. Em nói chuyện với chị nhưng chị chối.
Bé thứ 2 ở nhà em vì em có nói với anh trai là để cháu trên nhà em chăm sóc đưa đón mẫu giáo vì 2 người không có thời gian. Anh trai em đồng ý và có nói với chị, chị không nói ra ý kiến, nhưng chị âm thầm bảo bé lớn lên rủ bé nhỏ về và giữ trong nhà không cho lên nữa. Em xuống hỏi đem cháu về sao không nói với em, chị cũng im lặng không trả lời, em giận quá nói: “Lúc cần thì nhờ vả nói được, nhưng khi có chuyện thì không nói gì”. Chị im lặng, anh trai em thấy vậy thì chửi mắng và đuổi em về. Em về rồi còn theo lên nhà gây sự nữa. Hôm sau cháu em lên nhà lấy đồ của nó về, nó nói: “Mẹ nói con ở nhà để đi với mẹ”.
Thật sự bây giờ em không biết phải làm như thế nào vì em không thể để chị mang cháu đi, vì từ lúc sinh cho đến bây giờ chị không hề chăm sóc chu đáo cho con cái, sự âu yếm dỗ dành cũng không có, chỉ có la mắng và bỏ mặc bọn trẻ cho nhà em thôi, người mẹ như vậy làm sao em có thể yên tâm để mang cháu em ra ngoài chịu khổ được, vật chất thì chưa nói nhưng sự gần gũi về tình thương không có. Hiện giờ em và mẹ sợ chị mang cháu trốn đi. Xin chương trình cho em một lời khuyên,em chân thành biết ơn.
Chị chào em. Đọc thư của em, chị cảm nhận em vừa muốn tìm một người để giãi bày tâm sự và cũng là muốn tìm một người để giúp em tháo gỡ chuyện gia đình. Chị hiểu được nỗi lo lắng của em trước khúc mắc chuyện gia đình của vợ chồng anh trai em. Chị sẽ cùng em tháo gỡ vấn đề này nhé!
Trước tiên, chị nhìn thấy hình ảnh một cô em chồng tốt tính và rất yêu thương các cháu của mình. Chị cũng hiểu rằng em luôn mong các cháu và gia đình anh chị có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, bởi vậy khi chứng kiến gia đình anh chị có những bất hòa thì trong lòng em cảm thấy lo lắng lắm. Nhưng theo chị, những gì em nhìn thấy, nghe thấy không phải là tất cả vấn đề, và có lẽ chị dâu em cũng có những nỗi khó xử của mình.
Chị hiểu, em và mẹ em cũng đỡ đần gia đình anh chị rất nhiều, nhưng chị cũng muốn chia sẻ thêm với em rằng, nuôi 3 con nhỏ cũng không hề đơn giản, không chỉ là chăm sóc, mà còn là nỗi lo về cơm – áo – gạo – tiền, dạy dỗ các con học hành, cũng không được thảnh thơi đâu em à. Vợ chồng cũng không tránh khỏi những lúc xô sát, bất hòa, nhưng rồi cũng có những lúc “cơm lành canh ngọt”. Vợ chồng anh chị em có thường xuyên gây gổ, cãi cọ nhau không hay đây là lần đầu tiên em chứng kiến xung đột. Theo chị, em nên tâm sự với anh trai để hiểu rõ vấn đề hơn hoặc khi nào chị dâu nguôi giận thì em sẽ tìm gặp chị để thì thầm to nhỏ. Cũng không dễ gì để li hôn bởi anh chị em cũng đã sống với nhau một thời gian dài, lại có với nhau 3 mặt con, đâu phải nói chia tay là chia tay một cách dễ dàng đến như vậy. Cũng như việc tự ý đem con đi theo mình cũng là vi phạm pháp luật đó em bởi việc nuôi con trong mọi trường hợp phải có sự chấp thuận của cả những người làm cha và làm mẹ. Và dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng anh chị nên hãy để họ tự giải quyết với nhau là tốt nhất bởi cuộc sống hôn nhân này do họ tự nguyên đến với nhau, việc xây đắp vun vén họ cũng phải có trách nhiệm chung tay chứ không thể do bất cứ ai “giúp” được nếu những người trong cuộc không thực sự muốn.
Trong trường hợp này, em vẫn cứ yêu thương và quan tâm đến các cháu. Các cháu cũng bắt đầu bước vào thời điểm nghỉ hè, anh chị cũng khó sắp xếp được công việc để trông nom con. Em cứ chủ động nói với chị và hàng ngày vẫn đón đưa và chăm sóc các cháu như trước đây. Nhưng cũng không dễ gì để kiếm được một cô em chồng tốt tính và nhiệt tình đến như vậy, chị nghĩ rằng trong lòng chị dâu em cũng thầm cảm ơn em và mẹ chồng nhiều lắm, chẳng qua chị ấy không muốn hoặc khó nói ra bằng lời thôi. Còn việc em cứ băn khoăn là chị dâu hay la mắng các con, đó là điều khó tránh khỏi em ạ. Nhưng thi thoảng em cũng nên lựa lời góp ý với chị để chị kiềm chế bớt sự nóng nảy đó lại. Hoặc em cũng có thể mua tặng chị một số quyển sách giáo dục con cái, mời chị tham gia vào các nhóm dạy con trên facebook để chị có thêm những kinh nghiệm nuôi dạy con tốt hơn.
Chị hi vọng những chia sẻ phía trên sẽ giúp em phần nào nhẹ nhõm ở trong lòng. Cần gì tư vấn, em cũng đừng ngại ngần viết thư thêm về chương trình www.cuasotinhyeu.vn. Chúc em nhiều sức khỏe và gặp nhiều niềm vui trong cuộc sống!
Nguồn: Cửa sổ tình yêu
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét