Tôi chỉ lỡ tay tát một cái, thế mà em bỏ về ngoại.
Do một phút nóng giận, tôi đã đẩy mình vào tình thế khó xử. Bây giờ vợ tôi đã bỏ về ngoại, còn tôi chẳng biết làm sao để cô ấy chịu tha thứ cho mình.
Lấy vợ được một năm thì tôi chuyển công tác. Địa chỉ chỗ mới cách nhà tôi 100 cây số. Thành ra tôi phải thuê trọ, mỗi tháng về nhà hai lần. Còn vợ tôi vẫn sống chung với mẹ chồng. Bố tôi đã mất cách đây hơn chục năm, tôi đi làm xa, vợ ở lại phụng dưỡng chăm sóc mẹ cũng là lẽ đương nhiên.
Vợ tôi là người chịu khó và hiền lành. Từ trước đến giờ, em ít than vãn vấn đề mẹ chồng nàng dâu. Tôi biết sống với người già, nhất là mẹ chồng thì không thoải mái chút nào. Chưa kể mẹ tôi có bệnh hay nói nhiều. Hễ ai đó làm gì không ưng ý, bà có thể ca cẩm cả ngày.
Mặc dù mẹ tôi không phải người mẹ chồng dễ tính nhưng trước đây, bà vẫn luôn nói tốt về con dâu. Đi ra ngoài, mẹ tôi thường hay khoe được con dâu mua quần áo mới và quan tâm bằng những điều rất đơn giản. Tôi thấy vậy thì cảm thấy vui trong lòng, chỉ mong mẹ và vợ sống hòa thuận.
Vậy mà sau khi vợ sinh con, em bắt đầu thay đổi tâm tính. Mẹ tôi già rồi, bà không thể chăm sóc con dâu chu đáo. Vợ tôi phải hiểu điều đó, thậm chí là biết ơn khi em được bà chăm sóc kiêng cữ gần một tháng trời.
Thế nhưng khi con vừa đầy tháng, em ngúng nguẩy đòi về ngoại với lý do vết mổ vẫn còn đau, em không thể dậy làm việc. Tôi thuyết phục mãi vợ mới chịu ở lại. Hôm vừa rồi tôi về thăm vợ con. Thấy mẹ ngồi khóc ở bậc cửa, tôi hỏi chuyện thì bà bảo con dâu cho mình nhịn đói. Từ sáng đến giờ, bà vẫn chưa được ăn gì.
Tin những gì mẹ nói, tôi tức tối vào hỏi vợ. Chúng tôi đã cãi nhau rất lớn, tôi còn không kiểm soát được bản thân nên đã đánh em một cái. Thế là vợ tôi khóc ầm lên, em kéo tôi ra bồn rửa bát nức nở: “Đây, bát buổi trưa ăn em còn chưa rửa được vì con quấy. Còn cơm canh vẫn nóng hổi trong kia, em có để mẹ nhịn bữa nào đâu. Em bận chăm con không lấy ra mâm bát cho bà được mà bà cũng chẳng chịu vào tự lấy cơm ăn. Thế mà anh chưa gì đã đánh vợ”.
Rồi vợ tôi giận dỗi bỏ về ngoại. Mấy ngày nay ngẫm lại, tôi thấy mình cũng sai nhưng không muốn sang nhà bố mẹ vợ xin lỗi vì sợ sau này khó ăn nói. Theo mọi người tôi nên làm gì đây?
(Xin giấu tên)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét