Chị ấy suốt ngày nằm dài trong phòng, khóc không ngừng nghỉ. Khóc to không nổi nữa thì chị ấy rên rỉ, nỉ non, bỏ mặc cả con trai bé nhỏ.
Vợ chồng tôi suýt ly hôn vì chị chồng. Chị ấy lớn hơn tôi 4 tuổi, đanh đá, chua ngoa, miệng lưỡi sắc sảo như dao. Hồi trước, chị chồng luôn tìm cách gây khó dễ, nói xấu, hành hạ tôi cho bõ ghét. Cũng bởi vợ chồng tôi hạnh phúc, còn chị ấy gần 30 tuổi vẫn chưa có chồng. Nhiều lần tôi sống không nổi với cái tính “vạch lá tìm sâu” của chị ấy nên bỏ về nhà mẹ đẻ sống. Cũng may chồng tôi hiểu tính vợ, yêu vợ nên chúng tôi vượt qua được ải “chị chồng”.
Hiện tại, chị chồng tôi cũng đã có chồng và sinh con được 8 tháng tuổi. Hồi chị ấy có người yêu, cả nhà tôi rộn rã vì mừng. Bản thân chị ấy cũng như được hồi sinh lần hai. Không còn đanh đá, cau có, gắt gỏng nữa, chị ấy lúc nào cũng vui tươi, yêu đời, vung tiền thoải mái vào quần áo, trang sức, phấn son. Ngày cưới, chị ấy còn ngang nhiên bảo rằng sẽ hạnh phúc hơn tôi.
Thế nhưng khi về nhà chồng chẳng được bao lâu, vợ chồng chị ấy lại đùm túm nhau quay về nhà mẹ chồng tôi ở. Lý do vì chị ấy được cưng chiều từ bé nên chẳng biết làm gì, một phần cũng do bản tính lười biếng có sẵn trong máu nên cha mẹ chồng không chấp nhận nổi. Bố mẹ chồng tôi thương con gái nên cho vợ chồng chị một mảnh đất sát vách nhà tôi để cất nhà.
Có nhà riêng nhưng vợ chồng anh chị cứ sang nhà tôi vô tư ăn uống, bày bừa khắp nơi. Tôi đi làm đã mệt, về nhà còn phải chiến đấu với bát đũa, quần áo khắp nơi nên phát rồ lên. Nhưng cứ hễ tôi lên tiếng trách chị chồng thì bố mẹ chồng cứ bênh chằm chặp. Sau một lần tôi quyết định ôm con 3 tuổi về nhà mẹ, để lại đơn ly hôn thì nhà chồng mới dịu xuống, chị chồng mới giảm tần suất qua ăn ngủ nghỉ trong nhà tôi.
Tôi cứ tưởng thời kì “khổ sai” của mình đã kết thúc, nào ngờ giờ đây, tôi còn gặp phải áp lực nặng nề hơn từ chính chị chồng mình. Sau khi chị ấy sinh con được 5 tháng, gia đình chồng tôi bàng hoàng khi phát hiện chồng chị ấy có nhân tình bên ngoài. Nhưng chúng tôi làm căng lên thì anh ta đòi bỏ vợ bỏ con để đến với kẻ thứ ba. Chị chồng tôi bị một cú sốc đau điếng nên bị trầm cảm, suốt ngày chỉ biết khóc lóc, ủ dột, thậm chí có suy nghĩ tự tử.
Bố mẹ chồng sợ chị ấy nghĩ quẩn nên bàn với vợ chồng tôi cho chị ấy qua nhà tôi ở. Dù không hài lòng nhưng tôi cũng không thể phản đối được. Hơn nữa, lúc đó tôi vẫn còn cảm thấy thương cảm thay cho chị dâu bởi hoàn cảnh đặc biệt của chị ấy.
Suốt 3 tháng nay, tôi trở thành “con ở” cho chị chồng không hơn không kém. Chị ấy suốt ngày nằm dài trong phòng, khóc không ngừng nghỉ. Khóc to không nổi nữa thì chị ấy rên rỉ, nỉ non, bỏ mặc cả con trai bé nhỏ. Tôi vừa đi làm, trưa phải chạy về lo cơm nước, chăm sóc cả mẹ lẫn con chị ấy. Thú thật, không phải tôi ích kỉ gì nhưng đã 3 tháng rồi, tinh thần tôi lúc nào cũng căng như dây đàn. Mệt mỏi, chán nản hơn khi lúc nào tiếng khóc của chị chồng cũng văng vẳng bên tai tôi đến mức ám ảnh cả vào giấc ngủ.
Đã thế, mỗi khi tôi bảo đưa chị chồng đi chữa trị tại bệnh viện là cả nhà chồng lại nhao nhao lên phản đối. Chồng còn mắng tôi hẹp hòi, chẳng biết thương chị em trong cơn hoạn nạn. Nếu không thương thì tôi đã bỏ mặc chị ấy rồi? Hơn nữa trước đây chẳng phải chị ấy cũng từng hành hạ tôi à? Sao giờ lại bắt tôi chăm sóc mẹ con chị ấy? Phải làm sao để nhà chồng chịu hiểu và đưa chị ấy đi chữa trị đây cả nhà?
(ngoctu…@gmai.com.vn)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét