Cầm cuốn sổ tiết kiệm, tôi ngỡ ngàng vì không nghĩ mẹ chồng lại trao cho mình số tiền quá lớn như vậy. Nhưng lời dặn dò sau đó của bà lại khiến tôi uất hận tận xương tủy.
Tôi sinh ra đã bất hạnh khi chẳng có bố mẹ ở bên. Từ bé, tôi lớn lên ở chùa cùng các cô ni sư, những người đã nhặt được rồi nuôi dưỡng tôi thành người. Ngay cả mặt bố mẹ, tôi còn chưa bao giờ gặp được. Dù vậy, tôi không bao giờ hận họ, chỉ thầm tự thề sau này nếu có con, tôi sẽ yêu thương, bảo bọc con thật nhiều chứ không để con như mình.
Trưởng thành, tôi rời chùa, vào làm ở một công ty bất động sản. Tôi gặp chồng tôi ở đây. Anh hiền lành, chân chất, thật thà và cũng không có bố. Chúng tôi hòa hợp nhau rất nhanh vì có điểm đồng cảnh ngộ. May mắn hơn, mẹ chồng cũng rất thương, quan tâm đến tôi nên cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng. Tôi cứ tưởng ông Trời đã thương xót mà bù đắp cho tôi sau biết bao thiệt thòi.
Ấy vậy mà chưa đầy một năm kết hôn, khi đứa bé trong bụng tôi mới hơn 2 tháng, chồng tôi đã mất vì tai nạn giao thông. Đau đớn hơn, khi biết tin, tôi sốc đến mức ngã quỵ, đứa bé trong bụng vì thế mà cũng không giữ được.
Hai năm sau đấy với tôi kéo dài như cả thế kỉ. Lúc nào tôi cũng sống như người mất hồn. cứ nhìn thấy di ảnh của chồng, trái tim tôi lại đau đớn đến quặn thắt. Mẹ chồng tôi ở bên, an ủi, động viên nên tôi cũng có điểm tựa tinh thần.
Trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ rằng sẽ sống với mẹ chồng thêm một thời gian, khi nào gặp người đàn ông khác tốt tính thì sẽ tái hôn. Tôi còn quá trẻ, không thể cứ sống cô đơn cả đời được. Nhưng nếu có lấy chồng mới đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đưa mẹ chồng đến ở cùng mình. Nếu chồng mới không đồng ý, tôi cũng sẽ không lấy anh ta nữa.
Nào ngờ, tuần này, mẹ chồng tôi phát bệnh. Bà bị đột quỵ khi tôi đang đi làm. Nghe hàng xóm báo tin, tôi chạy vào viện trong sợ hãi. Tôi sợ mất mẹ chồng lắm, tôi sợ mất đi chỗ dựa tinh thần cuối cùng của mình. Vì mẹ, tôi đem hết tiền tiết kiệm bao lâu nay để tiến hành phẫu thuật, mong giữ lại mạng sống cho bà.
Hai hôm trước, mẹ đưa tôi cuốn sổ tiết kiệm. Lật sổ, tôi kinh ngạc khi thấy con số 2 tỷ đồng, số tiền mà mẹ chồng tôi đã dành dụm cả đời. Bà cầm tay tôi, thì thào nói: “Con hãy hứa với mẹ, đừng lấy chồng mới, hãy cứ sống cả đời như vậy để thờ chồng thờ mẹ được không con? Con lấy chồng mới, chắc thằng T sẽ đau khổ lắm”.
Tôi sững người, đắng nghẹn họng. Thật không ngờ mẹ chồng lại yêu cầu tôi điều này. Bà ích kỉ quá, chỉ nghĩ đến mình thôi. Hiện nay, sức khỏe mẹ chồng tôi rất yếu, đang phải nằm cách ly. Trong đầu tôi lại rối rắm như tơ vò vì cuốn sổ tiết kiệm và lời trăn trối của mẹ chồng. Mọi người ơi, tôi phải làm sao đây?
(ngochannil…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét