Sáng thứ hai tuần trước, do vội đến công ty tham dự cuộc họp đầu tuần nên tôi chạy xe hơi ẩu. Kết quả là tôi va quệt với một cô bé sinh viên và làm rách luôn chiếc váy cô bé đang mặc. Tôi đã xuống xe nhiệt tình giải quyết và ngỏ ý đưa 500 ngàn đền tiền chiếc váy. Nhưng cô bé này khá ương bướng và cứng đầu, cô bé vừa khóc vừa nói đó là món quà tặng sinh nhật năm 20 tuổi mà cậu bạn trai mua tặng. Hàng limited.
Tôi không am hiểu lắm về thời trang của phụ nữ nhưng tôi thấy cái váy đó rất bình thường, cũng chẳng phải hàng hiệu gì. Thấy cô bé cố tình làm khó mình, lại đang gấp nên tôi có gắt gỏng một câu: “Váy này bán đầy vỉa hè, có khi chẳng đến 200 ngàn”.
Thế là cô bé ấy nằng nặc đòi tôi phải đi mua trả chiếc váy chứ nhất quyết không cầm tiền. Thấy mọi người càng ngày tụ tập nhiều hơn nên tôi đồng ý cho xong. Cô bé lấy số zalo của tôi, chụp ảnh chiếc váy đang mặc rồi gửi qua cho tôi để tôi tìm đúng chiếc váy đó. Lúc tôi đến công ty, họp xong mở điện thoại ra thì đã nhận được đầy đủ thông tin về size, chất liệu, địa chỉ nhận hàng.
Lúc đầu tôi không lưu tâm lắm, thậm chí còn khá bực mình. Nhưng rồi tôi suốt ngày nhận được tin nhắn hỏi tôi đã tìm mua chưa? Bao giờ thì gửi đến?
Vì muốn chấm dứt rắc rối này sớm nên tôi cũng lên mạng, dò tìm ở mấy trang bán hàng online và cuối cùng cũng tìm thấy chiếc váy giống như thế. Giá của nó là 360 ngàn. Đấy, còn rẻ hơn cả số tiền tôi đưa mà cô bé này không chịu.
Tôi đặt mua rồi ghi địa chỉ ship hàng, sau đó chụp ảnh màn hình gửi sang cho cô bé kia và xóa số zalo của cô bé rồi quên bẵng chuyện này.
Chuyện qua được 1 tuần thì tối hôm qua, sau khi tắm xong đi ra, tôi bị vợ đập thẳng điện thoại vào người. Cô ấy tra hỏi: “Khai mau, anh mua váy cho đứa nào? Anh cặp bồ bao lâu rồi?”. Tôi ngớ người không hiểu chuyện gì. Còn đang định hỏi lại thì vợ đã tung ra một loạt bằng chứng.
Từ tin nhắn của ngân hàng với nội dung: Thanh toán mã hàng 00xx trên một trang thương mại điện tử, vợ tôi lên trang đó tra mã hàng thì thấy đó là một chiếc váy. Rồi cô ấy đăng nhập vào tài khoản của tôi, thấy địa chỉ gửi đến là một kí túc xá của trường đại học. Vậy là cô ấy vẽ ra chuyện tôi cặp bồ với sinh viên, còn mua tặng váy cho người ta.
Tôi cố gắng giải thích chuyện mình va xe tuần trước nhưng vợ tôi không tin. Xui cho tôi là tôi đã xóa hết tin nhắn với cô bé kia nên không thể chứng minh là mình mua để đền được. Ngay lập tức tôi gọi điện cho cô bé ấy trước mặt vợ (may mắn là trên thông tin giao hàng vẫn còn có số điện thoại của cô bé sinh viên). Tôi còn bật loa ngoài để vợ kiểm chứng.
Nhưng vừa mới alo được một tiếng thì cô bé kia đã “bắn liên thanh”: “Alo chú à, cháu đã nhận được váy từ mấy ngày trước rồi nhé, đúng size đúng chất rồi, cảm ơn chú. Mà chú gọi điện cho cháu khuya thế, chú chưa đi ngủ hả?”.
Tôi nhìn ánh mắt tóe lửa của vợ mà lắp bắp bảo cô bé giải thích giúp chuyện chiếc váy. Nhưng cô bé tinh quái này dường như biết tôi bật loa ngoài nên cố tình nói úp mở. Việc này càng khiến vợ tôi tức điên lên.
Giờ thì vợ tôi rầu rĩ, lúc thì khóc, lúc thì đập phá vì nghi ngờ tôi cặp bồ, còn chơi trò “chú cháu”. Thật oan quá mà không biết phải làm sao nữa. Mong mọi người tư vấn giúp tôi.
(tran.luu…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét