Thời giờ mà vẫn phải mai mối mới tìm được người yêu như tôi có phải là cổ lỗ sĩ quá không mọi người? Nhưng mà dù thế thì tôi cũng không thể chịu được tốc độ tên lửa của anh bạn trai này.
Tôi 32 tuổi, hồi còn đi học thì từng yêu đương nhưng không thành công và sau đó không hiểu sao tôi cảm thấy rất khó nói chuyện, tiếp xúc với người khác giới. Tôi thấy rất thẹn và mỗi khi ngồi đối diện một người đàn ông, tôi lắp bắp không nói được gì. Thế nên tôi ngại gặp mặt và hẹn hò vô cùng.
Môi trường chỗ tôi làm việc lại đa phần là các bậc lớn tuổi. Thế nên để theo kịp đội ngũ, tính cách của tôi cũng dần trở nên già dặn. Thậm chí ngày cuối tuần, tôi chỉ ở nhà ngồi uống nước trà và nghe nhạc không lời hoặc đan khăn len chứ không hề muốn đi ra ngoài.
Dần dần bố mẹ tôi coi tôi là gái ế, đi đâu cũng nhờ người khác mai mối cho tôi. Gặp anh chàng nào cũng gạ: “Có lấy con gái bác không? Nó nhỏ hơn cháu 2 tuổi”, hoặc “Nhà bác có đứa con gái bằng tuổi cháu, cũng xinh xắn lắm, có đồng ý không để bác mai mối”.
Và cô dì chú bác họ hàng nhà tôi cũng trở thành “ông tơ bà nguyệt” luôn. Khi hết người này đến người nọ nhắn tin, gọi điện hỏi tôi xem có anh chàng thế này thế nọ, có ưng không để giới thiệu…
Thấy mọi người tâm huyết với mình quá nên cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý hẹn gặp một anh chàng nghe nói hơn tôi 2 tuổi, dân xây dựng, quanh năm suốt tháng phơi mặt ở công trường nên chưa cưới được vợ.
Bố mẹ tôi rất mừng, bảo dì tôi cho địa chỉ nhà để người đó tới thẳng nhà luôn, không phải ngồi quán cà phê cho tốn kém, cũng không để “đôi trẻ” chúng tôi ngồi riêng mà ngại ngần. Đến nhà biết cửa nhà, lại tiếp chuyện phụ huynh, có gì bố mẹ tôi đỡ lời cho tôi.
Và thế là tối hôm qua, anh chàng tên B mà dì tôi khen là: “Thật thà, hiền lành, cao to đen nhưng không hôi” đã tới nhà. Vừa dựng chiếc xe Dream xuống sân và bỏ mũ bảo hiểm ra, anh chàng lao vào nhà: “Con chào hai bác, anh chào em D. Hai bác khoan đã nói, để con thắp nén hương báo danh với các cụ nhà mình đã”.
Xong không để ai nói gì, anh chàng đã xộc vào gian giữa, lấy hương đốt lên rồi cung kính đứng thắp hương và lầm bầm báo tên tuổi quê quán mục đích “hôm nay đến ra mắt nhà mình” với tổ tiên nhà tôi rồi.
Xong anh chàng ngồi xuống, vô cùng hăm hở tiếp chuyện với bố mẹ tôi. Cả buổi tối tôi chỉ nói xen vào được vài câu. Đến khi anh chàng đứng lên chào ra về thì lại thêm một câu: “Nếu hai bác không chê con thì để hai ngày tới bố mẹ con qua thưa chuyện trầu cau rồi có gì mình tổ chức đám cưới luôn dịp đầu xuân năm mới này cho vui cửa vui nhà”.
Tôi ngớ người còn bố mẹ tôi thì cười hỉ hả không từ chối cũng không đồng ý. Anh chàng về rồi, mẹ hỏi tôi có ưng không? Trời ơi, mới gặp có một chút như thế thì biết thế nào mà ưng. Tôi mà nói ưng thì có khi bố mẹ gả tôi luôn rồi. Thế nên tôi bảo: “Để từ từ con tìm hiểu đã”. Mẹ tôi gạt đi và nói: “Mẹ thấy được đấy, tính cách thành thật lại hào sảng. Hợp với bố mày”.
Hú hồn quá mọi người ạ. Có ai chỉ gặp 1-2 lần rồi cưới mà hạnh phúc không, cho tôi xin ít niềm tin. Có nên buông xuôi cứ lấy đi sợ gì không hay cứ từ từ tìm hiểu hả mọi người? Bố mẹ tôi gấp lắm rồi.
(trieuduong…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét