Em mới về làm dâu được 4 tháng thôi mà thấy khó ở với mẹ chồng quá cũng bởi hai gia đình gần nhau mà ra.
Em và chồng cũng quen biết lâu rồi. Bố mẹ hai bên tuy không thân thiết nhưng cũng biết nhau từ trước vì cùng là người trong làng. Lấy chồng gần thấy cũng nhiều cái sướng, song cũng nhiều khó xử.
Mẹ chồng em thì không nói trực tiếp với em việc gì quan trọng, mà đều thông qua chồng em. Chẳng hạn mới cưới về hôm trước, hôm sau chồng đã bảo rằng mỗi tháng 2 vợ chồng sẽ đưa mẹ 5 triệu để bà lo cơm nước chi tiêu. Em vui vẻ đồng ý ngay lập tức vì nghĩ không ngờ mẹ chồng lại chủ động đi chợ nấu cơm giúp.
Thời gian đầu mẹ chồng cơm nước rất chu đáo, khỏi phải nói, em mừng lắm. Đi làm về là có cơm ngon canh ngọt. Em còn khoe với mẹ em là đi làm dâu sướng hơn ở nhà.
Thế nhưng cũng chỉ được có 2 tháng đầu, về sau bà thường xuyên quên đi chợ, quên nấu cơm… nên em đi làm về lại phải bỏ tiền túi ra đi chợ rồi lại nấu cơm. Hàng tháng vẫn đưa bà 5 triệu nhưng bà chỉ đi chợ có 4-5 lần, còn lại thì cứ trứng rán, cá khô, đậu phụ kho thật mặn, canh măng khô… ăn vài bữa liền. Nếu em muốn đổi bữa thì phải tự bỏ tiền túi ra mà mua.
Việc ăn uống em có thể nhịn, nhưng còn việc mẹ chồng nói xấu em với mẹ đẻ thì em khó mà chịu được.
Như đã nói, nhà chồng em và nhà mẹ đẻ gần nhau nên trong các đám cưới, đám ma, việc làng… là hai bà đều gặp nhau. Mỗi lần như thế là mẹ chồng chê bai em rất nhiều, rồi còn bóng gió bảo mẹ em về bảo ban con gái.
Chẳng hạn, tan làm em và chồng đưa nhau đi ăn tối ở nhà hàng rồi cùng đi xem phim (chúng em vợ chồng son nên còn ham đi chơi lắm), cũng đã gọi điện xin phép bố mẹ chồng rồi. Thế mà mẹ chồng lại bảo mẹ đẻ rằng em không lo toan cho gia đình, lấy chồng rồi mà cứ ngỡ vẫn còn thời con gái bay nhảy đêm hôm…
Mẹ em thì nghe bà thông gia chê bai con gái mình nên thấy mất mặt, lại gọi điện trách móc em. Mẹ còn bảo: “Con làm gì thì làm, có ý tứ chút, để ý chút, giờ mình là con dâu nhà người ta, mình đi lấy chồng rồi, không thể tùy tiện như hồi còn ở với bố mẹ được. Đừng để mẹ chồng con nói mà mẹ nhục lắm”.
Vài lần như thế, khiến mỗi lần nhận được điện thoại của mẹ là em biết y như rằng đã có chuyện gì xảy ra rồi. Em nói với mẹ chồng rằng nếu con có gì sai thì mẹ nói thẳng với con, đừng nói với bố mẹ con bên kia mà làm ông bà lo lắng. Mẹ chồng lại ngọt ngào bảo: “Gặp bà thông gia nên kể vài chuyện chứ có bảo con sai đâu, chắc bà thông gia lại làm quá lên”.
Thế nhưng mẹ chồng em vẫn cứ như vậy. Có chuyện gì là lại nói với chồng em hoặc thông gia để họ nói lại, “dạy” lại em. Khó chịu lắm các chị ạ. Các chị mách nước giúp em với, làm thế nào để mẹ chồng em bỏ tính này đi.
(tthanh….@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét