Tâm là ông chồng kiếm được tiền nhưng chẳng bao chịu phụ giúp vợ chuyện gì. Trong nhà có cái gì mới mà không nói chắc anh cũng không nhận ra. Đặc biệt việc mua sắm trong gia đình, anh chỉ đưa tiền kèm theo yêu cầu: “Thiếu gì em tự mua đi, anh bận lắm”.
Bạn bè tôi khó khăn hơn hay bảo chỉ ước được như thế. “Ôi dào, mày sướng quá hóa rồ rồi đấy. Được voi đòi tiên à, lại muốn chồng đưa đi mua rồi ân cần xách đồ, quan tâm… á? Đừng mơ mộng nữa, mẹ 2 con mà làm như ngày mới yêu ấy. Giờ tao thấy như anh Tâm lại hay, vợ con ốm chuyển khoản, vợ than mệt chuyển khoản, vợ giận chuyển khoản…”
Tôi nói không lại với cả hội bạn nên sau cùng đành cười gượng cho qua câu chuyện. Thật tình, nếu ai sống trong hoàn cảnh như tôi chắc mới thấu hiểu được. Nhiều lúc tôi thấy Tâm quá gia trưởng và vô tâm, dường như anh coi vợ chỉ là giúp việc và sinh con chứ không hề thương yêu gì.
Tôi từng có thời gian tưởng như trầm cảm, không thoát ra được khỏi như cảm xúc tiêu cực vì chồng vô tâm. Hồi ấy, chính cô em chồng là người đưa tôi tới một chuyên gia tâm lý để trị liệu. Nhưng kể cả lúc ấy, Tâm cũng cho rằng tôi chẳng sao đâu.
Tôi cũng dùng nhiều cách, nhẹ có nặng có nhưng Tâm vẫn chẳng thay đổi. Hầu như lần nào anh cũng bỏ đi giữa chừng và buông một câu cộc lốc: “Bố mẹ của 2 đứa rồi mà em cứ làm như lúc mới yêu ý. Tình cảm, quan tâm cái nỗi gì. Anh đi làm về mệt lắm rồi, đừng phiền anh nữa, việc nhà em tự lo đi”. Tôi đứng như trời trồng giữa nhà nhìn theo bóng anh dần mất hút.
Thế nhưng hôm gần đây, Tâm bỗng mang theo một túi đồ về, đặt lên bàn và bảo tôi: “Anh mua ít mứt dừa này vợ. Em xem có cho ông bà bớt không, đồ handmade đảm bảo an toàn, không độc hại”.
Tôi sững người, với ai thì có thể là chuyện bình thường chứ gia đình tôi quả là chuyện động trời. 6 năm chung sống, tôi đâu thấy Tâm mua cái gì về bao giờ, thế mà nay còn chủ động sắm đồ Tết và dặn dò thế.
Tôi mừng quá đâm ra hơi bối rối, hỏi Tâm: “Sao anh lại mua đồ ăn thế? Có phải em thuyết phục mãi anh cũng dần ngộ ra rồi đúng không?”
Tới phiên Tâm hơi ngẩn người ra, sau anh cười nhạt bảo: “Đồng nghiệp của anh bán thì anh mua ủng hộ. Thực ra em cứ nói anh vô tâm chứ anh quá bận thôi. Anh không thể nào vừa kiếm tiền nuôi cả nhà vừa quan tâm, chăm sóc, phụ giúp em việc nhà thôi”.
Nghe những lời ấy, tôi bỗng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Thế là những chán nản, ấm ức của thời gian dài qua như bay biến.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được lâu. Sáng hôm sau, tôi đem bớt mứt dừa ấy đi biếu mẹ chồng và mẹ đẻ. Vừa tới cửa nhà, tôi hơi khựng lại vì nhà có khách. Dừng lại nghe thì tôi được biết cô gái này mang mứt dừa tới biếu bố mẹ chồng. Vì trùng hợp nên tôi không vào mà nép ở cửa nghe.
Tôi điếng người khi biết cô nàng là người tình công khai của Tâm. Không rõ vì lý do gì nhưng bố mẹ đã biết nên hôm nay cô ta tới tận nhà biếu mứt dừa tự làm. Tôi tức quá nên xông vào hỏi cho ra lẽ, ả ta vội vàng rút lui. Mẹ chồng tôi thì bối rối giải thích rằng vô tình phát hiện ra Tâm ngoại tình, khuyên can anh chưa được mà anh cứ đưa cô ta tới lấy lòng.
Tôi thật sự không biết làm sao nên đã bế con về ngoại 3 ngày nay. Tết nhất tới nơi rồi, tôi không muốn mọi chuyện rối thêm nhưng cũng không thể tha thứ cho hành động ngoại tình của chồng.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét