Thật không biết giấu mặt vào đâu nữa. Vợ tôi 28 tuổi rồi chứ có phải “trẻ trâu” nữa đâu mà cái gì cũng đem khoe trên facebook. Trước kia thì mỗi ngày cô ấy đăng một tấm ảnh của chính cô ấy. Khi thì đồng nghiệp chụp cho, lúc lại tự selfie, đều đặn đến mức 9h sáng chưa thấy cô ấy đăng ảnh là có người hỏi thăm bận, ốm hay có chuyện?
Rồi giờ vợ tôi tăng cân sau sinh, dáng dấp không được đẹp như xưa nên cô ấy ít chụp ảnh bản thân. Song con cái không tránh được. Lại đều đặn mỗi ngày là một bức ảnh nào đó. Khi thì ảnh con đang ngủ hoặc đang chơi, khi thì mâm cơm tối cô ấy nấu đãi chồng, lúc lại cốc trà sữa… nói chung, vợ tôi như thể bị nghiện facebook, cái gì cũng phải “cúng face” trước.
Và rồi thì đến lượt tôi là “nạn nhân”. Sáng nay khi tôi vừa bước vào văn phòng thì thấy mọi người cứ lén nhìn mình rồi cười tủm tỉm. Tôi thấy kỳ lạ, tưởng mặt mình dính cái gì nên chạy vào phòng vệ sinh soi kỹ thì thấy quần áo ổn cả, đầu tóc đã chải, mặt mũi sạch sẽ.
Vẫn thấy có người ở phòng ban khác giả vờ sang phòng tôi lấy tài liệu để nhìn lén tôi. Tôi thấy khó hiểu nên quay sang hỏi anh bạn ngồi bên cạnh nhưng anh ta lắc đầu bảo không biết gì. Phải đến 2 tiếng sau, khi tôi đi lấy cốc cà phê thứ hai thì mới gặp một đồng nghiệp chơi thân. Tôi hỏi cậu ta: “Sao sáng nay ai cũng nhìn anh mày rồi cười, chẳng lẽ có chuyện gì à?”.
Cậu ta ngạc nhiên hỏi: “Anh không biết gì à? Anh chưa mở facebook từ sáng giờ hả?”. Do sáng thứ hai đầu tuần lại cuối năm khá bận rộn nên tôi ngồi làm báo cáo rồi đối chiếu sổ sách, đã vào mạng lúc nào đâu. Cậu ta nói tiếp: “Thôi, về xem đi. Người ta ghen tị với anh chứ không ai cười anh đâu. Mà quả đúng là cao nhân bất lộ tướng, nhìn anh gầy gầy thế mà không ngờ…”.
Tôi vội vã về lại bàn làm việc mở facebook của mình lên xem thì thấy một tấm ảnh chình ình trên bảng tin do vợ đăng rồi tag tên tôi. Đó là hình ảnh tôi mặc quần đùi, áo ba lỗ, ngồi xổm ăn mì tôm tối qua. Thời gian đăng đúng lúc sáng nay tôi trên đường đi làm. Bên dưới đã có gần 300 like (mà chủ yếu là thả haha) cùng hàng chục bình luận.
Nếu tấm ảnh chỉ như vậy thì không có gì đáng nói. Điều bực bội hơn cả là do chiếc quần đùi hơi chật lại thêm dáng ngồi của tôi nên bộ phận nhạy cảm in rõ mồn một. Chỉ cần người ta nhìn vào là đoán được ngay. Ai mà ngờ bữa ăn đêm của tôi bị vợ chụp được rồi đăng lên mạng với dòng caption: “Chồng người đánh Bắc dẹp Đông, chồng em ngồi xổm húp mì tôm đêm”.
Tôi gọi điện cho vợ bảo cô ấy xóa ảnh ngay lập tức, vợ lại còn bảo: “Đang vui mà, bức ảnh đầu tiên được nhiều like và bình luận nhất của em đấy. Ai cũng khen anh chất phác”.
Trời ơi, người ta bình luận “đểu”, chọc ngoáy mà vợ tôi không hiểu, cứ tưởng họ khen thật. Tôi cáu quá quát vợ xóa ảnh, đến lúc này cô ấy mới ấm ức xóa. Song tôi biết vợ tôi không chừa được tật cái gì cũng đăng facebook. Tôi phải làm gì để “cai nghiện” cho cô ấy đây?
(toi.28…@gmail.com)
Chúng tôi đứng về phía Văn Mai Hương.
Phụ nữ phải được tôn trọng và bảo vệ quyền an toàn dù ở bất cứ đâu. Phát tán những hình ảnh riêng tư và nhạy cảm của phụ nữ, dù bất cứ lý do gì đều không được chấp nhận. Chúng ta hãy cùng đứng về phía Văn Mai Hương và chung tay bảo vệ phụ nữ, vì một xã hội văn minh hơn.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét