3 năm trước, tôi và Huỳnh lấy nhau. Hồi ấy, anh vẫn chỉ là nhân viên quèn với mức lương 12 triệu. Tôi thì công việc nhàn hơn nhiều, thu nhập 10 triệu. Lúc đó chưa có con cái, thấy ngần ấy cũng dư dả hai vợ chồng ăn tiêu. Tuy nhiên, từ khi tôi mang bầu thì suy nghĩ bắt đầu thay đổi, tôi biết lo cho tương lai hơn, khao khát kiếm tiền nhiều hơn.
Thế là dù mang thai, tôi cũng vẫn lao vào bán hàng online kiếm thêm thu nhập. So với nhiều người, tôi cũng thuộc dạng “mát tay”, bán hàng khách không quá đông nhưng cứ đều đều. Mỗi tháng tôi lãi thêm được vài triệu và tích hết lại để làm sổ tiết kiệm cho cu con đầu lòng.
Tuy nhiên, trong lúc tôi lao đầu vào kiếm tiền, Huỳnh lại không mấy quan tâm. Anh chỉ mong kiểu đủ sống, yên ổn là được. Và có lẽ đó cũng chính là xích mích lớn nhất giữa hai chúng tôi.
Sau khi sinh con, chuyện cơm nước, giặt giũ tôi không lo được nhưng chỉ sau 15 ngày tôi đã bán hàng như thường. Và thu nhập của tôi nâng lên tới gần 20 triệu, chồng tôi thì vẫn thế. Nhưng chính lúc này, Huỳnh lại cho rằng tôi dư dả rồi, anh không cần đưa tiền cho vợ nữa. Thành ra, mỗi tháng lương anh lại tự giữ, tiêu pha. Tôi có ý kiến, anh còn vênh mặt lên bảo: “Em kiếm nhiều tiền thế không tiêu đi để làm gì? Anh có vài đồng bạc giữ lại tiêu pha chứ!”
Nói hết nước hết cái, Huỳnh mới quyết định sẽ đưa tôi 7 triệu/tháng để chăm sóc con và ăn uống, còn đâu anh sẽ để tiêu. Tôi bực, chỉ nói 1 câu: “7 triệu anh có vừa thuê được 1 cô ô sin chăm sóc nhà cửa, lo giặt giũ, cơm nước và nuôi con không?”
Huỳnh không nói gì chỉ lẳng lặng bỏ đi. Tôi cũng không rõ quãng thời gian đó mình có làm đúng không nữa, nhưng tôi thật sự rất buồn khi chồng mình chẳng có chút trí tiến thủ, hờ hững và lạnh lùng với vợ con.
Thời gian gần đây, Huỳnh còn không nói với tôi về những khoản lương, thưởng nữa. Thậm chí, khoản tiền 7 triệu trước kia cũng rút xuống còn có 5 triệu. Mấy tháng trước, tôi vẫn hỏi bình thường thôi, anh trả lời qua quýt hòng lảng đi, tôi cũng chán rồi thôi. Tuy nhiên, tháng này con trai bị nằm viện cả tuần trời, tiền thuốc thang không hề ít mà Huỳnh cũng không ý kiến.
Tôi quá buồn vì sự vô tâm, hời hợt của chồng. Tối hôm qua, tôi hỏi Huỳnh: “Công ty anh năm nay thưởng Tết dương bao nhiêu?”
Huỳnh bảo không có, nhưng ánh mắt anh rõ ràng là đang lảng tránh. Tôi hiểu, anh đang nói dối. Công ty Huỳnh ngày xưa thưởng ít nhất cũng 1 triệu, huống hồ anh làm đã 1 thời gian dài như thế.
Đợi Huỳnh buông điện thoại xuống, vào WC, tôi liền mở điện thoại thấy ngay lịch sử chuyển khoản. Tôi còn lạ gì cái tên này nữa, Lam Hồng – đây là cô đồng nghiệp nữ của anh đây mà. Tôi giận thật sự.
Huỳnh quay ra, tôi đặt lên bàn 7 triệu tiền mặt, rồi nhẹ nhàng bảo: “3 năm qua em đã cầm số tiền 7 triệu của anh và lo tất tần tật mọi khoản chi tiêu trong cái nhà này, giờ em quá mệt rồi, anh cầm tiền và làm thay việc đó giúp em. Ngoài ra, nhiệm vụ chăm sóc con, lau dọn, nấu nướng, giặt giũ anh cũng tự đảm đương đi”.
Tôi nói xong mà Huỳnh tái mặt. Chắc anh không thể ngờ tôi lại dứt khoát như thế sau 3 năm trời im lặng chịu đựng. Anh ấp úng hỏi lý do, tôi lạnh lùng bảo: “Con ốm anh chẳng đưa thêm cho vợ 1 đồng, giấu giếm đem cho nữ đồng nghiệp vay thì hay quá nhỉ? Em không biết cô ta lại quan trọng hơn cả vợ, con anh đấy!”
Huỳnh ra sức xin lỗi nhưng tôi thật sự muốn làm như vậy. Để anh trải qua và hiểu những áp lực của vợ thì anh mới có thể cảm thông. Tôi nghĩ, đây là cách tốt để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét