“… Sáng hôm sau khi tỉnh rượu thì cô ấy quên tất cả những gì đã xảy ra, và ngay cả những gì cô ấy vừa “thú nhận” tối qua thì đến sáng hôm sau cũng phủi đi hết, một mực nói rằng không có chuyện đó…”
Vợ chồng tôi sống bên nhau đã được mười mấy năm. Hôn nhân không phải quá ngọt ngào nhưng cũng được xem là có chia sẻ, gắn bó. Tôi cũng biết chẳng có gì hoàn hảo, cuộc sống lúc này lúc kia, bát đũa còn có khi xô nữa là chồng là vợ.
Ngần ấy năm bên nhau đủ để tôi hiểu tính cách của cô ấy. Vợ tôi là người hay nhiều lời, cằn nhằn đủ thứ, ít khi tỏ ra hài lòng với chồng. Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng, cô ấy là người ân cần, biết chăm sóc người khác, chu toàn mọi việc và cũng biết tự tạo cảm giác hạnh phúc cho bản thân. Tôi làm chồng cô ấy nhiều năm như vậy cũng quen với tính khí của vợ. Cô ấy lu loa thì tôi im mà khi nào cô ấy bình tĩnh tôi dỗ dành, cô ấy sẽ không càm ràm gì nữa.
Tôi sững sờ và thấy như bị tát vào mặt. Nhưng sáng hôm sau khi tỉnh rượu thì cô ấy quên tất cả những gì đã xảy ra, và ngay cả những gì cô ấy vừa “thú nhận” tối qua thì đến sáng hôm sau cũng phủi đi hết, một mực nói rằng không có chuyện đó.
Tôi phải làm gì? Vợ con thế này tôi muốn điên lên mất. Có nên bới lại chuyện nếu có cũng đã trôi qua 10 năm rồi không? 10 năm mà tôi không hề hay biết!
Nguồn: Phụ nữ sức khỏe
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét