Mới cưới nhưng chị Hòa rất sợ những đêm ân ái cùng chồng. Anh là người hiền lành, ít nói, vậy mà mỗi khi quan hệ, chị lại bất ngờ về chồng mình.
Cưới nhau xong, chị Hòa sống cùng bố mẹ chồng trong một căn nhà nhỏ xa trung tâm thành phố. Nếu như những ngày bỡ ngỡ làm dâu, điều chị lo lắng, ngại ngùng nhất là ba mẹ chồng thì giờ đây, người khiến chị lo nhất lại là anh xã đầu ấp, má kề.
Anh là công chức nhà nước, tính tình ôn hòa, dễ chịu. Chẳng bao giờ chị thấy anh kén ăn, kén mặc hay ham chơi bời, rượu chè be bét. Lúc nào anh cũng hiền lành, ai nhìn thấy cũng bảo chị Hòa ở hiền gặp lành nên mới lấy được anh chồng quá sức dễ thương như thế. Họ hàng hai bên yên tâm khi thấy chị và chồng thuận hòa, gắn bó. Nhưng ở trong nước mới biết có sóng ngầm, chị ở trong cuộc hôn nhân này, có những điều không thể san sẻ với người nhà hoặc bè bạn.
Thế mà tối ấy, khi vừa mới dỗ dành vợ xong, ngay trong lúc ái ân, anh lại đánh chị. Lần đó chị bật khóc ngay trên giường vì đau quá. Mà Hòa cũng chẳng dám khóc to, sợ ba mẹ chồng hiểu nhầm. Anh không chỉ bóp cổ mà còn dùng tay đánh vào ngực, vào người chị. Xong chuyện rồi, chị có cảm giác như mình vừa bị cưỡng hiếp. Chị vào phòng tắm, trên ngực còn vết bàn tay anh hằn đỏ. Từ đó, chị lờ mờ hiểu ra chồng không phải ham muốn cao như mình vẫn tưởng, mà là anh mắc chứng bạo dâm.
Cũng kể từ đó, chị thường xuyên bị đòn đau trên giường. Hòa khổ tâm lắm, muốn nói mà chẳng dám nói với ai, muốn chồng kiềm chế lại thì anh cũng hứa hẹn đủ đường, anh cũng biết đã hành hạ chị, nhưng cứ nằm cùng nhau, cứ “yêu” là lại không ngừng đánh vợ. Mặc dù những vết bầm tím ấy không ở mặt, ở tay chân, nhưng ngày càng nhiều những lần anh túm tóc, tát rồi khiến chị bầm ở ngực, ở eo, ở hông bằng những cái cấu véo điếng người.
Ở chung với bố mẹ chồng, Hòa muốn ngủ riêng cũng không được, muốn về ngoại vài bữa cũng không xong. Cứ ở chung phòng là anh lại “đòi”. Bình thường anh đâu có thế mà hiền lành như đất, dễ tính vô cùng. Nhưng cứ lên giường là anh như mang một tính cách khác hẳn, khiến chị Hoa sợ chính chồng mình.
Rồi Hòa cũng lần mò gọi điện thoại hỏi bác sĩ, tìm hiểu để chữa chứng bạo dâm cho chồng. Lúc anh vui vẻ nhất, chị khuyên chồng đi điều trị cùng mình. Nhưng năn nỉ thế nào anh cũng chẳng chịu đi. Hòa phải mạnh miệng, nói nếu anh không đi, chị phải xa anh, bởi chị sợ những trận đòn đó. Anh nghe một hồi thì xuôi tai, đồng ý đi với vợ.
Điều trị tâm lý được một thời gian, kết hợp với việc Hòa nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhẹ nhàng chủ động chiều chồng thì anh cũng bớt lại, biết kiểm soát hơn. Hòa cũng không cấm cản chồng mà vẫn cho anh làm một vài động tác nhẹ tay hơn chút, vừa đáp ứng nhu cầu của anh mà chị cũng bớt phần đau. Chị hướng anh vào các hành động chăm sóc, nhẹ nhàng với vợ. Cũng may, anh mới chỉ bạo dâm ở mức thấp nên dễ dàng khắc phục. Vợ chồng chị còn yêu thương nhau rất nhiều, nên việc điều trị cũng dễ dàng hơn so với những người khác.
Theo Trung tâm Chăm sóc sức khỏe cộng đồng CHAC, bạo dâm là việc người mắc bệnh thích gây đau đớn, sỉ nhục bạn tình ở mức độ nặng, nhẹ khác nhau. Có thể chữa bệnh này qua việc điều chỉnh hành vi tình dục, tập trung vào tình dục lành mạnh, hướng đến chăm sóc hoặc ít dùng bạo lực. Người bệnh cũng có thể thực hiện cam kết để có ý thức khi quan hệ. Ngoài ra, căn bệnh rối loạn này cũng có thể thuyên giảm theo tuổi tác và sẽ giảm nếu bạn tình biết cách cân bằng, hỗ trợ tâm lý.
Nguồn: Phụ nữ sức khỏe
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét