Quyết li hôn sau khi bắt tại trận chồng từ nhà nghỉ đi ra với gái lạ

Em vì nghĩ uất ức mà nữa đêm dở khóc, dở cười như ma làm. Nhưng em vẫn bỏ qua cho, không kể gì với mọi người trong gia đình vì nghĩ giữ sĩ diện cho anh, nghĩ mình làm như vậy họ sẽ biết sai mà quay về. Nhưng sự thật lại không thế, trong cuộc sống hàng ngày em vẫn cảm nhận được sự thay đổi của anh. Và em bầu bạn thứ 2.


Em chào chương trình. Kết quả của 5 năm sau ngày cưới là lá đơn em nộp lên tòa.


 


Năm đầu tiên cưới, thì anh ( chồng em, bây giờ vẫn là chồng em chứ không phải chồng cũ) luôn xét nét, ghen tuông vô cớ. Mỗi khi em đi ra khỏi nhà về là soi xét xem gác để chân sau xe máy em có choãi ra không, nếu có thì là hôm nay chở ai, kể cả những cuộc điện thoại của em với đồng nghiệp cũng bắt lỗi tươi cười, dạ ngọt,…. Cuộc sống bị cai quản từng giờ từng phút, ngột ngạt khó thở. Thậm chí cứ say rượu là mượn cớ chửi em vì những lý do ghen tuông vớ vẩn.


 


Cho đến hơn 1 năm sau, em sinh bé đầu tiên thì anh không còn xét nét và quản lý em nữa thì chính là lúc anh biểu hiện của việc không chung thủy. Đây chỉ là giác quan của người vợ cho em nhận thấy chứ em không có bằng chứng gì. Sau lần anh đi qua đêm về thì trên tay có vài vết cắn và cào cấu. Em hỏi thì mặt rất thản nhiên: đi quán hát, bạn bè thách nhau gái quán hát cắn. Em vì nghĩ uất ức mà nữa đêm dở khóc, dở cười như ma làm. Nhưng em vẫn bỏ qua cho, không kể gì với mọi người trong gia đình vì nghĩ giữ sĩ diện cho anh, nghĩ mình làm như vậy họ sẽ biết sai mà quay về. Nhưng sự thật lại không thế, trong cuộc sống hàng ngày em vẫn cảm nhận được sự thay đổi của anh. Và em bầu bạn thứ 2.


 


Cho đến khi bạn được 2 tháng thì anh mắc bệnh tình dục. Có lẽ, do những cảm nhận hàng ngày, nên em đã luôn chuẩn bị tinh thần cho mình cho nên em không dẫn đến trầm cảm sau sinh như mọi người hay bị. Và em vẫn chọn cách im lặng không kể cho mọi người trong gia đình. Những tưởng sau lần nay anh sẽ sợ và thay đổi. Anh làm công việc nhà nước nhưng kiêm chạy taxi. Và vẫn có những cuốc “taxi qua đêm”, hay những trận rượu “say qua đêm” không về ( vì cái Nghị định 100)…


 


Đến 1 hôm nửa đêm đang ngủ ở nhà mà có gái gọi điện đến để gặp thì em thấy sức chịu đựng quá giới hạn. Em kể với mẹ anh, em bảo em sẽ ly hôn (thật trong tâm em chưa bao giờ muốn), mẹ anh cũng nói anh được dăm ba câu. Em biết bà không làm được gì vì anh không coi ai ra gì. Rồi em cũng nguôi vì có người chị đã khuyên em rằng, cố gắng rồi chồng sẽ quay về, vì chị cũng từng trải qua như vậy,…. Nhưng mẹ anh lại bảo với em rằng: Mày không có bằng chứng, nói linh tinh nó lại đánh cho. Vậy là em quyết tâm theo dõi, khi biết hôm ấy anh ta nói dối em để đi với gái, em gửi con cho bà và bắt taxi đi hơn 60 cây số.


 


Quyết li hôn sau khi bắt tại trận chồng từ nhà nghỉ đi ra với gái lạ


 


Em không xông vào nhà nghỉ để bắt tại trận. Em ngồi trên taxi đậu cổng nhà nghỉ đợi 3,4 tiếng đồng hồ để đợi họ ra. Khi 2 người họ lên ghế xe trước thì em cũng mở cửa ghế xe sau em lên. Thái độ của anh ta khi nhìn thấy em thật là bình thản, không sợ hãi, chỉ một chút ngạc nhiên. Và cô ả kia vẫn thản nhiên ngồi ghế trên và không có thái độ gì. Anh ta nổ xe đi và bảo rằng đi chỗ khác nói chuyện. Em không làm gì cô ả kia cả, em chỉ giật khẩu trang để em xem mặt nhưng họ bênh nhau nên em không giật được. Và đi 1 đoạn anh ta bảo cô ả kia xuống bắt xe khác về rồi sợ em chạy theo để đánh ghen nên vội vàng chốt cửa…Và lần này đi thì em đã xác định là cuộc hôn nhân này tan vỡ.


 


Tuy nhiên em vẫn ngóng 1 thái độ hối lỗi, 1 câu xin lỗi, 1 hành động chân thành từ anh ta để em có đủ bao dung mà tha thứ, nhưng không có. Anh ta khẳng định “tao không bao giờ hối lỗi” và lại không muốn bỏ, muốn em sống mà anh ta đi đâu làm gì em không được can thiệp, miễn đi làm về đưa tiền cho em… Và sau tin nhắn khẳng định không hối lỗi thì em đã nộp đơn ra tòa. Từ hôm nộp đến giờ em thấy lòng mình thanh thản, chỉ nghĩ đến con thì xót xa. Bạn 4 tuổi phải ở với bố. Con bảo với mẹ rằng: “Ba bỏ nhà đi rồi, mẹ về đấy mà ở không có ba đâu mà. Không có mẹ con chán lắm”. Thậm chí ông bà còn dạy con em là mẹ bỏ 2 anh em mày đi.


 


Mong anh chị tư vấn, chia sẻ giúp em cách trò chuyện với con cho con hiểu.



Chị chào em. Em đã rất dứt khoát từ bỏ người chồng mà em không còn cảm thấy xứng đáng được tha thứ, được chấp nhận. Chuyên gia trang tư vấn www.cuasotinhyeu.vn rất chia sẻ với em về nỗi đau mà em đã gánh trải suốt từng ấy năm. Tuy nhiên, hiện tại em vẫn còn một sự dằn vặt khác, đó là thương cho các con phải chịu cảnh thiệt thòi khi bố mẹ chia lìa.


Phải tận mắt chứng kiến cảnh chồng phản bội, lại ngang nhiên không hề có chút gì áy náy, tội lỗi, hầu hết ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ quyết định như em. Em cũng đã từng rất bao dung, vị tha với chồng, từng cho chồng em cơ hội, nhưng em có nghĩ rằng do những lần em bỏ qua quá dễ dàng như vậy nên chồng em mới không biết sợ, không có sự tôn trọng dành cho em cho cuộc hôn nhân này. Cũng không rõ vì lí do gì mà từ những năm tháng đầu của cuộc sống hôn nhân, chồng em đã nghi ngờ em, ghen tuông một cách mù quáng đến như vậy: có thể do bản chất chồng em hoặc cũng có thể do em đã từng có điều gì khiến chồng không tin tưởng, nhưng chị hiểu em cũng đã rất khó khăn để vượt qua được những ngày tháng hôn nhân ngột ngạt ấy.


 


Cuộc sống hôn nhân không chỉ bao gồm mối quan hệ của hai người mà cần phải có trách nhiệm với gia đình nội ngoại hai bên và nhất là với con cái. Nhưng dường như cái trách nhiệm ấy trong cuộc sống của hai vợ chồng em lại chỉ có một mình em gánh vác, khi chồng em nghĩ rằng anh ấy chỉ cần kiếm tiền về đưa em là đủ, còn anh ấy thích đi đâu, làm gì, quan hệ với ai thì em cũng không được phép can thiệp vào. Thế đâu còn được gọi là “tổ ấm hạnh phúc” của gia đình đúng không em? Có lẽ bất cứ ai cũng ủng hộ cách làm cứng rắn, quyết liệt của em khi em không còn cảm nhận được sự thương yêu của chồng em. Thà dứt khoát đau một lần còn hơn để nỗi đau dai dẳng kéo dài.


Còn về chuyện con cái sau khi cha mẹ li hôn, là một câu chuyện rất buồn mà chẳng ai mong muốn nó xảy ra cả. Một em bé bốn tuổi, nói ra những lời nói đó với em, có lẽ là do con cũng phải chứng kiến quá nhiều sự day dứt của em cũng như cảm nhận rõ sự thiếu thốn khi phải ở bên bố có quá ít thời gian cho con cái. Chị hiểu em rất khổ tâm, nhưng cách em nói chuyện với đứa trẻ như thế nào thì sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của đứa trẻ như thế ấy. Em cứ nói chuyện một cách bình thản, “bố mẹ từ giờ không ở với nhau nữa, nhưng bố vẫn rất yêu con và mẹ cũng rất yêu con và em”, thì đứa trẻ cũng sẽ đón nhận một cách bình thường. Bên cạnh đó hãy cố gắng dành nhiều thời gian cho con, chuyện trò với con thật nhiều cũng như nhắc nhắc bố quan tâm đến con nhiều nhất có thể. Ngoài ra những người làm cha làm mẹ dù không còn sống chung hãy luôn tâm niệm đặt lợi ích của con lên hàng đầu tuyệt đối không bao giờ “nói xấu” nhau với con cái em nhé


 


Nhưng nếu em lựa chọn cách nói đau khổ, dằn vặt thì những điều đó cũng sẽ ám ảnh mãi trong tâm trí của đứa trẻ. Cùng một sự việc, nhưng cách nói khác nhau sẽ dẫn đến những cách hiểu và cách đón nhận khác nhau em ạ. Còn về phía bố mẹ chồng em, là người cha người mẹ, khi chứng kiến cảnh con cái li hôn thì họ cũng rất sốc và buồn. Chồng em có thể tệ bạc với em nhưng bố mẹ chồng cũng không có lỗi gì với em, vì thế em nên giữ mối quan hệ thật tốt với bố mẹ bởi chắc ông bà cũng sẽ là người chăm lo cho con em nhiều.


 


Hoặc nếu có thể em hãy trao đổi với chồng để em nuôi cả hai con, ở độ tuổi này con rất cần có sự gần gũi chăm lo của bố mẹ mà chồng em thì quá bận rộn cũng  như không đủ trách nhiệm được với con cái thì thực sự sẽ ảnh hưởng đến quá trính phát triển của con sau này. Khi em nhận nuôi con chồng em vẫn phải có trách nhiệm đóng góp cũng như chăm sóc con cái, mà như vậy có lẽ em cũng sẽ bớt đi sự day dứt thương nhớ con


Khi kết hôn thì chẳng ai sẽ nghĩ đến lúc li hôn. Nhưng đến khi nỗi đau vượt quá giới hạn thì li hôn cũng không phải là điều tồi tệ nhất. Chị mong rằng, sau chuyện này em cũng sẽ mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn và cũng sẽ cố gắng có được một cuộc sống tốt hơn, bình an hơn. Rồi thời gian sẽ giúp cho em cân bằng được mọi cảm xúc. Cố gắng lên em nhé!


Nguồn: Cửa sổ tình yêu




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét