Dù quyết định ly hôn nhưng câu nói của T vẫn vang mãi trong đầu tôi.
Thấy tôi đến, mặt T tái đi. Cô ấy bối rối cầm ly nước trên tay trong tư thế phòng bị. Bất giác tôi bật cười khi thấy bộ dạng ấy của T. Cô ấy nghĩ là tôi sẽ gào thét, sẽ đánh ghen ầm ĩ hay ít nhất là sẽ tạt ly nước vào mặt cô ấy sao? Vốn dĩ tôi cũng đã định làm như thế. Cô ấy đáng lắm chứ. Phản bội tôi, chà đạp lên lòng thương yêu 5 năm qua của tôi dành cho cô ấy. Đáng bị đánh lắm. Nhưng tôi không phải kiểu người ấy. Đánh cô ấy chỉ bẩn tay tôi thôi.
Tôi ngồi xuống, bình thản gọi nước uống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Một lúc im lặng. Tôi hỏi: “Em yêu anh Q thật lòng chứ?“. Cô ấy sửng sốt. “Nếu em yêu anh ấy thật lòng, chị sẵn sàng nhường chồng cho em. Nhưng anh ấy sẽ ra đi tay trắng vì toàn bộ tài sản trong nhà đều là của chị làm ra. Em biết rồi đó, Q vốn dĩ chẳng có gì trong tay cả, kể cả công việc hiện tại ở công ty. Chị cưu mang em được thì cũng dạy dỗ em một bài học được. Nhưng chị không muốn làm thế. Vì em không còn xứng đáng để chị làm thế nữa. Lấy oán báo ân, gạ gẫm, mồi chài cả chồng của ân nhân thì chẳng còn là con người nữa”.
T bật khóc, cô ấy đưa tôi xem đoạn tin nhắn. Xem tới đâu, tôi tối mắt tối mũi đến đó. Chuyện gì thế này? Người gạ gẫm trước chính là chồng tôi. Anh ta nói tôi ỷ giàu có, gia thế quyền lực nên coi thường chồng, chẳng cho anh ta quyền quyết định trong nhà. Ngay cả quyền cho con học ở đâu, ngày nào về thăm nhà nội, tất cả đều do tôi quyết định cả. Anh ta nói yêu T, muốn che chở cho T cả đời. Nếu cô ấy muốn, cho anh ta một thời gian để anh ta hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi, chia tài sản xong xuôi rồi sẽ đến với T.
Tôi thẫn thờ. Chồng tôi đang kể xấu vợ để lấy lòng thương từ nhân tình. Anh ta hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới rình rang với nhân tình. Còn tôi, anh ta không hề có tình yêu, chỉ có trách nhiệm thôi.
Nếu ly hôn, tài sản phải chia đôi là điều hiển nhiên. Khi nãy tôi chỉ hù dọa T để cô ấy chủ động rời xa chồng mình. Nhưng tôi không ngờ người gạ gẫm ngoại tình lại chính là chồng tôi chứ không phải T. Cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là bị anh lừa mà thôi. Nhưng tôi không cam tâm, bởi mọi thứ đều do tôi làm ra, căn nhà cũng do bố mẹ tôi tặng. Tại sao phải chia đôi?
Tôi trở về, hoang mang trong câu nói của T: “Em sẽ cắt đứt với anh ấy nhưng em nghĩ nếu không có em thì cũng có những cô gái khác. Anh Q không phải người đàn ông tốt”.
Kí đơn ly hôn rồi, tôi vẫn rối bời. Tôi vừa không chấp nhận được chồng mình, vừa không muốn phân đôi tài sản, con lại thiếu vắng tình cảm của bố. Bởi xét cho cùng, chồng tôi vẫn rất thương yêu con, chăm con rất tốt. Tôi nên quyết định thế nào cho đúng nhất đây? Và có nên dạy dỗ T một bài học đích đáng không?
(lengoctran…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét