Sự xuất hiện của người phụ nữ lạ mặt kia khiến mẹ chồng tôi vỡ mộng.
Nhà chồng tôi có một nhà 4 tầng trên phố, khá rộng và mới. Chính vì thế, từ hồi yêu nhau Quân đã bảo tôi có cưới cũng không cần lo chỗ ở. Tôi thì chẳng thích, làm gì có nàng dâu nào thích chung sống với bố mẹ chồng đâu? Chưa kể, Quân lại còn 1 cậu em trai cũng đang độ tuổi cập kê. Mà nghe đâu, thằng bé và bạn gái còn “mót” hơn bọn tôi, đang cố bầu trước để cưới.
Cuối cùng, trong cùng 1 năm ấy tôi và em dâu đều được gả về. Và khổ một nỗi, bố mẹ chồng cho 2 nàng dâu sống cùng một nhà cho tiết kiệm chi phí. Mẹ chồng tuyên bố thẳng, sẽ không cho ai tiền hết, mai này đồ nào làm ăn được thì tự ra ngoài mua chung cư sau.
Bà cũng không cho chúng tôi ra ngoài thuê, vì sợ các con trai phải khổ. Thành ra, chỉ có tôi và cô em dâu nhìn nhau ngán ngẩm.
Tuy nhiên, càng chung sống tôi mới vỡ lẽ rằng, trong nhà này chỉ có mình tôi bị xem như người thừa vậy. Mẹ chồng tôi cưng em dâu như trứng mỏng. Về điều này cũng phải công nhận con bé rất khéo nói, lúc nào cũng tíu tít với mẹ chồng như mẹ ruột vậy. Chưa kể, tôi rất tò mò nó làm lương thế nào mà ngày nào cũng thấy xách hoa quả, quần áo, mỹ phẩm về biếu mẹ chồng. Mỗi lần thế, bà cười tít mắt, lại khen dâu út ngoan, hiền, hiếu thảo…
Nếu như tôi sống riêng, em dâu muốn làm thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Đằng này, cùng một nhà mà đứa mua đứa không, tôi cứ cảm thấy sao sao. Chưa kể, mỗi lần nhìn mẹ chồng cưng nựng em dâu mà trong lòng thấy bứt rứt, khó yên. Tôi cố theo không được mà chỉ đứng nhìn thế cũng không đành.
Lương vợ chồng tôi không cao, còn phải để dành cho những việc khác. Giờ mà tôi lúc nào cũng mua nước hoa, mỹ phẩm… biếu xén bà thế thì cả đời cũng chẳng mong mua nổi 1 mét vuông đất chứ đừng nói mua cả lô, hay cả căn chung cư.
Tuy nhiên, tôi không mua gì thì cảm giác mẹ chồng cũng ghét tôi hơn hẳn. Em dâu mà có đi chơi về muộn, bà chẳng phàn nàn, thậm chí còn đứng ra bênh vực khi bố chồng hỏi. Bà bảo em còn các mối quan hệ, rồi bọn trẻ thi thoảng phải đi chơi. Nhưng là tôi, hễ đi chơi thì mẹ chồng kêu ca rằng lười làm hay chơi…
Đặc biệt, em dâu ăn xong nhiều khi mẹ chồng còn rửa bát cho, riêng tôi cứ vừa đi chợ, vừa nấu ăn. Việc lớn việc bé trong nhà nếu mẹ chồng không trực tiếp sai thì xác định chỉ mình tôi làm. Mệt, nhưng tôi chỉ biết than với Quân…
Suốt gần 1 năm trời chung sống tôi luôn mệt mỏi, chán nản, mãi cho tới gần đây… Hôm ấy, em dâu đi chơi với hội bạn. Mẹ chồng tôi thì tập yoga ở tầng 1, tôi thì hì hụi lau nhà thì có người gọi cổng.
Tôi chạy ra mở, hỏi người phụ nữ lạ mấy ấy tìm ai thì bà ta hùng hổ đẩy tôi xông vào:
– Bà Mai đây? Mẹ của cái Ly đúng không? Ra đây nào!
Mẹ chồng tôi vội vàng chạy ra tiếp vị khách không mời mà tới này. Tuy nhiên, bà cũng chẳng biết đây là ai. Tận khi vào bàn uống nước, nói chuyện, người phụ nữ kia mới lôi ra một xấp giấy ghi nợ:
– Con gái chị mua hàng bên chỗ tôi nhiều, lần nào cũng hứa hẹn trả mà không trả. Nó bảo mẹ nó đầy tiền, mang giấy này tới gặp chị. Tôi đòi nó không được, giờ tôi đòi chị. Dù sao nó cũng mua cho mẹ nó thật!
Nhìn vào đó, mẹ chồng tôi cũng chóng mặt, đúng là toàn món mà nàng dâu yêu quý mua cho bà thật. Nhưng bà chưa bao giờ ngờ rằng em ấy lại mua ghi nợ rồi để người ta tới tận nhà đòi thế này…
Mẹ chồng tôi định không trả, mà người phụ nữ kia đứng giữa làng giữa chợ la lối khiến bà phải móc túi. Số tiền đâu hơn 70 triệu. Mẹ chồng tôi lập tức gọi nàng dâu và con trai về họp gia đình. Sau lần đó dâu út cũng bắt đầu phải làm việc nhà như tôi. Nhưng con bé chẳng có vẻ gì áy náy hay sợ sệt, nó bảo: “Mua quà cho mẹ bằng tiền của mẹ, nhờ thế trốn việc được gần năm!”
Tôi cũng hơi choáng, em dâu vẫn cười: “Em chả ở đây lâu nữa, lo gì. Mà sống chung với mẹ chồng không làm bà quý thì làm bà sợ. Sau vụ ấy mẹ ghét em mà có làm được gì đâu!”
Tôi ngẫm đi ngẫm lại, thấy mình cũng nhu nhược quá khi nghe bà từ a-z, nói 1 không dám cãi 2 thế này!
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét