Chọn gái quê chân chất làm vợ, tôi không ngờ mình dễ dàng bị 'cắm sừng'

* Dù có ý định lập nghiệp tại thành phố, nhưng tôi muốn cưới vợ ở quê do hình ảnh của má tôi – một người phụ nữ lớn lên từ nông thôn, rất thương chồng, thương con, vun vén cho gia đình ăn sâu trong tiềm thức. Tôi hy vọng vợ tôi cũng giống như vậy.


Vợ tôi là do má tôi chọn, tôi thấy “cũng được” nên đồng ý. Thúy vốn là một cô gái chân quê, ít học, nhà nghèo, thuần nông chất phát. Cưới nhau xong, tôi trở lên thành phố tiếp tục đi làm, tạm thời Thúy ở nhà làm dâu. Thỉnh thoảng tôi về thăm, cũng có khi tôi dắt em lên thành phố chơi vài ngày. Cuộc sống cũng tạm ổn.


Sau đó một năm, má tôi bảo nên sắp xếp cho vợ theo chồng, còn trẻ mà sống hai nơi như vậy, bà sợ xảy ra chuyện không hay. Vậy mà chuyện vẫn “không hay”.


                




   

Không ngờ vì sự cả tin, tôi phải nhận lấy một quả đắng. Ảnh minh họa

   

Từ một cô gái chân quê, lên thành phố cái gì Thúy cũng lạ nên tôi phải chỉ dẫn cặn kẽ mọi thứ, thêm công việc cơ quan rất bận, tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Cách nhà tôi mấy căn là nhà vợ chồng anh Hải, chị Lan. Hai người cũng trạc tuổi vợ chồng tôi. Họ có một cô con gái ba tuổi rất kháu khỉnh. Thúy rất thích trẻ con nên vừa thấy bé Su, Thúy đã thân ngay. Có Lan giúp đỡ, bảo ban, tôi thấy Thúy có tiến bộ hơn nhiều, dạn dĩ, biết cách ăn mặc tươm tất sạch đẹp… hòa nhập được với cuộc sống thành thị.


Cách đây ba tháng, chị giúp việc nhà Lan xin nghỉ về quê. Thúy ngỏ ý đón bé Na về nhà chăm sóc. Tôi thấy cũng không có vấn đề gì nên đồng ý. Công việc chăm sóc trẻ xem ra phù hợp với Thúy. Cô ấy rất vui vẻ không nghe than vãn gì.


Cứ mỗi buổi sáng, vợ chồng Lan dẫn con gái qua nhà tôi, buổi chiều Hải, chồng Lan về trước nên thường qua dắt con về.


Có mấy lần tôi về đến nhà vẫn thấy Hải còn ở nhà tôi tuy đã muộn. Tôi không nghi ngờ gì nhưng thấy không ổn lắm nên mấy lần đề nghị Thúy thôi làm chuyện này đi. Tôi cũng có nói khéo với Lan là nên tìm người giúp việc mới. Nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy nói đã mến tay mến chân con bé không thể xa nó được. Hơn nữa không có việc gì làm cả ngày cô ấy rất buồn chán. Cô ấy năn nỉ. Tôi xiêu lòng. Không ngờ vì sự cả tin, tôi phải nhận lấy một quả đắng.


Một buổi chiều đi làm về sớm, tôi mở cổng vào bằng chìa khóa riêng của mình. Thấy con bé đang ngồi ở thềm ba, mắt đỏ hoe, vừa nghịch con búp bê vừa thút thít khóc. Tôi hỏi cháu “cô Thúy đâu”. Cháu chỉ tay vào trong nhà. Tôi hồi hộp rón rén bước vào nhà. Cửa phòng ngủ đang khép hờ. Tôi quỵ xuống tại chỗ, đầu óc quay cuồng, không thể tin vào mắt mình. Hải và vợ tôi đang làm cái trò dâm loạn. Tôi đóng ầm cửa lại rồi bỏ đi.  


Tôi rất đau đớn trước sự phản bội này nên quyết định làm đơn ly hôn. Nhưng oái oăm thay, ngay chính lúc này, tôi lại phát hiện vợ tôi đang mang thai. Tôi đưa cô ấy ra bến xe về quê, xin nghỉ phép, tự nhốt mình trong phòng với bao nhiêu suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu.


Tôi nhận ra cái cách mà tôi chọn bạn đời thật quá dễ dãi và hời hợt. Thật ra ở thôn quê hay thành thị cũng có người tốt, kẻ xấu và hôn nhân bền vững phải được hình thành trên nền tảng tình yêu. Đã vậy, giữa tôi và vợ lại có một khoảng cách lớn về môi trường, lối sống, trình độ… khó hòa nhập. Bây giờ tôi mới thấy mình sai. Chính sự hời hợt dễ dãi này đã dẫn tới bi kịch mà tôi phải nhận lãnh. Cũng may tôi không làm ầm ĩ hay có hành động gì đáng tiếc.


                




   

Quyết định ly hôn của tôi trong trường hợp này có quá vội vàng không? Ảnh minh họa

   

Bình tâm suy nghĩ lại, vợ tôi tuy ít học, quê mùa nhưng bản chất không phải là một cô gái lăng loàn trắc nết. Có thể do hoàn cảnh thuận tiện, do nhẹ dạ nghe lời ngon ngọt của người đàn ông kia, trong một phút sa ngã mà gây nên chuyện.


Quyết định ly hôn của tôi trong trường hợp này có quá vội vàng không? Dẫu sao tình nghĩa vợ chồng không thể nói bỏ là bỏ. Tôi có nên cho Thúy một cơ hội? Nhưng còn đứa con trong bụng cô ấy. Nó là con ai? Tôi phải làm gì bây giờ?


Nguồn: Thế giới tiếp thị




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét