Sáng hôm nay, tôi đi chợ về thì nghe chị dâu gọi điện cho mẹ đẻ chị, có lẽ chị không biết tôi về nên vẫn vô tư nói rất to. Càng nghe lời chị nói, tôi càng đau điếng và nhục nhã.
Hôm qua tôi đang giặt quần áo cho cháu (tôi vẫn giặt tay suốt cả tháng qua) thì cháu khóc. Chị gọi tôi nhưng tôi cứng rắn bảo chị tự dỗ dành, tôi đang dở tay. Gọi tôi 3 câu không được thì chị thôi, tôi cứ tưởng chị đã dỗ con rồi nhưng lúc tôi đi phơi quần áo về thì thấy cháu vẫn nằm khóc một góc, mặt đỏ bừng còn chị thì đeo tai nghe xem phim.
Tôi ôm cháu lên rồi uất ức quá giật tai nghe của chị xuống và hỏi sao chị không ôm con? Chị bảo: “Ôm rồi, dỗ rồi nhưng không nín, nó khóc lúc là mệt rồi tự ngủ. Dỗ dành nhiều quen thân, sau này ai ôm ấp mãi được”.
Tôi rất bất mãn với câu nói vô trách nhiệm của chị. Con mới hơn 1 tháng mà chị không xót gì cả. Tối về tôi bảo anh nói với vợ mình chứ chăm con như thế là không được. Tôi cũng sắp đi xin việc khác rồi chứ không thể phục vụ chị mãi được.
Anh tôi nghe xong còn bênh vợ. Anh bảo chị vụng về, lại là con đầu nên chưa biết là chuyện bình thường. Tôi cứ ở thêm 2 tháng nữa cho cháu cứng cáp rồi đi làm lại, anh sẽ trả thêm mỗi tháng 2 triệu nữa. Tôi chịu thua anh, tôi bảo không phải chuyện tiền nong, không biết thì có thể học, huống chi việc chăm con là bản năng của người mẹ, chị chỉ cần chú tâm vào là làm được hết. Thế nhưng chị dường như muốn rảnh thân mình, ỷ hết vào em chồng.
Anh chẹp miệng bảo tôi cứ từ từ anh sẽ khuyên chị. Nhưng tôi thừa biết anh không nói đâu, vì anh thương vợ đến mức sợ nói ra lại khiến chị khóc. Chỉ cần chị sụt sịt vài giọt nước mắt là anh tôi mềm lòng ngay, cái gì cũng chiều vợ.
Sáng hôm nay, tôi đi chợ về thì nghe chị dâu gọi điện cho mẹ đẻ chị, có lẽ chị không biết tôi về nên vẫn vô tư nói rất to. Chị bảo hôm qua nghe lén được tôi vòi thêm tiền anh trai, với số tiền 6 triệu mỗi tháng ấy, chị thừa sức thuê giúp việc chứ không phải vẫn mang tiếng nhờ em chồng chăm ở cữ như bây giờ. Không biết mẹ chị nói gì mà chị đáp: “Tất nhiên là con mặc kệ cho nó làm hết, cầm tiền rồi thì phải làm thôi, con phải nghỉ ngơi chứ hơi sức đâu mà động tay vào việc, về già lại đau lưng với đau đầu. Mẹ cứ yên tâm, con kiêng kỹ lắm”.
Tôi giận run người, lúc đó muốn trả lại anh chị tiền rồi về quê ngay lập tức. Nhưng đúng lúc này cháu khóc, chị thờ ơ nói với mẹ rằng: “Kệ nó khóc lúc cho nở phổi mau lớn”.
Nghe cháu khóc tôi sốt ruột quá nên giả vờ lạch cạch cửa, loẹt quẹt dép để vào nhà. Vừa vào thì chị cúp điện thoại và bảo: “Có mỗi đi chợ mua tí thức ăn mà lâu thế, cháu khóc kìa, pha sữa cho nó uống đi”. Nói xong chị nằm lại xuống giường rồi gác chân lướt facebook.
Tôi có nên bỏ mặc anh chị mà về không hả mọi người? Về thì rồi cháu tôi sẽ thế nào khi có một người mẹ như vậy? Có phải ban đầu tôi đã sai lầm khi nghỉ việc đi chăm chị không để giờ vừa nhục nhã vừa uất ức thế này?
(Xin giấu tên)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét