Góp một triệu mỗi tháng, em chồng vẫn đòi cơm phải có cá hồi, tôm hùm, tôi lặng lẽ đưa một cuốn sổ rồi tuyên bố ăn riêng khiến em im thin thít



Tôi không muốn kể lể, nhưng thời bây giờ một triệu thì mua được gì?


Tôi không phải người phụ nữ không biết điều. Bình thường người khác rất sợ cảnh chị dâu em chồng, bản thân tôi cũng vậy. Nhưng không vì thế mà tôi gây khó dễ cho em ấy.


Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi may mắn mua được một căn chung cư nhỏ. Nói là mua nhưng chúng tôi vẫn còn nợ ngân hàng một khoản tiền không nhỏ. Hàng tháng, tôi phải trích ra 7 triệu để trả nợ. Thành ra cuộc sống cũng không mấy dư dả.


Vợ chồng tôi mua nhà được một thời gian thì em chồng ngỏ ý muốn sốn cùng. Lúc đầu em ấy nó dễ nghe lắm. Nào là sẽ cố gắng làm hết việc nhà, tiền ăn uống cũng nộp đầy đủ.


Tôi nghe vậy, cứ ngỡ em ấy là người hiểu chuyện nên đồng ý. Hơn nữa chúng tôi chưa có con, phòng vẫn còn thừa, nếu không cho em chồng sống cùng thì khó coi, bản thân tôi cũng không đành lòng làm vậy.


Sau khi thống nhất với chồng, tôi cũng nói chuyện rõ ràng. Rằng em ấy không cần làm hết việc nhà, chỉ cần san sẻ giúp anh chị. Tôi là người dễ tính, sẽ không để ý những chuyện vặt vãnh, hoặc bắt em chồng phục vụ mình.


Góp một triệu mỗi tháng, em chồng vẫn đòi cơm phải có cá hồi, tôm hùm, tôi lặng lẽ đưa một cuốn sổ rồi tuyên bố ăn riêng khiến em im thin thít - Ảnh 1.

Tôi quá bức xúc nên đã vào phòng, đưa cuốn sổ chi tiêu và nói với em chồng, đồng thời tuyên bố từ nay chúng tôi sẽ ăn riêng. (Ảnh minh họa)


Về vấn đề tiền bạc, tiền phòng thì tôi không nhận, còn tiền ăn, tùy em chồng tôi quyết định. Bởi em ấy đã đi làm và cũng có thu nhập đều đặn hàng tháng. Đóng một khoản tiền cũng được xem như tiền trách nhiệm với anh chị.


Kể từ đó, mỗi tháng em chồng lại đưa tôi một triệu tiền ăn. Thật lòng mà nói, thời buổi bây giờ, một triệu chẳng phải số tiền lớn lao. Với sức ăn của 3 người lớn, số tiền ấy không thấm tháp gì. Nhưng tôi vẫn niềm nở nhận vì nghĩ cùng là người nhà với nhau cả, câu nệ chuyện tiền bạc chẳng khác gì mình là người ích kỷ.


Nhưng dần dần, em chồng tôi bắt đầu lười nhác. Việc nhà em ấy không làm, đồ đạc thì chất đống trong phòng không chịu dọn. Tôi nhắc nhở, em liền mặt sưng mày xỉa.


Hôm qua ngồi giữa mâm cơm, em chồng bảo tôi chẳng bao giờ nấu được bữa cá hồi. Đợt trước tôm hùm rẻ cũng chẳng thấy mua về tẩm bổ. Tôi quá bức xúc nên đã vào phòng, đưa cuốn sổ chi tiêu và nói với em chồng từ nay chúng tôi sẽ ăn riêng.


Nhìn tổng chi tiền ăn trong một tháng, cô ấy tái mét mặt, lý nhí xin lỗi, chồng tôi cứ nói đỡ cho em, còn tôi thì chẳng muốn dính dáng đến cô ấy. Tôi có nên nhân cơ hội này, nhất quyết đòi ăn riêng cho đỡ đau đầu không?


(Xin giấu tên)





Nguồn: Afamily




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét