Anh đi công tác cả tuần em vẫn chu toàn mọi việc không than vãn, vậy mà ngày nào em về trễ đã nói trước với anh ( thường 1 tháng chỉ 2-3 ngày là cùng), anh cũng nặng nhẹ không vui, thậm chí còn nói nặng lời kiểu em không biết sắp xếp công việc, làm vậy rồi được cái gì, con cái bỏ bê, cũng chẳng hơn ai…. Em đã giải thích rằng đi làm thì phải co trách nhiệm, công việc thì cũng có khi kẹt, ai cũng vậy, em đi làm chứ đâu có đi chơi, thực sự em cảm giác mình bị anh coi thường.
Em chào các anh chị, mong anh chị tư vấn giúp em với.
Em là nữ, năm nay 31 tuổi, lập gia đình được 7 năm và có 2 em bé. Em làm văn phòng, thu nhập cũng tạm ổn. Em là người sống nội tâm, chu toàn việc chăm sóc con cái, nhà cửa, hơi cầu toàn và thiếu quyết đoán. Chồng em 34 tuổi, là Trưởng phòng một Công ty. Anh là người chững chạc, cẩn trọng, biết suy nghĩ cho gia đình, biết đối nội ngoại, hơi gia trưởng, thường tự quyết những việc lớn mà ít bàn với vợ, ít chia sẻ việc nhà và chăm con.
Khoảng 2 năm gần đây khi lên vị trí quản lý, anh thường xuyên đi nhậu về khuya, tuần 2-3 lần nhậu, lần nào cũng về sau 10h, có khi 1-2 giờ sáng mới về trong tình trạng say mềm. Em đã rất nhiều lần nói với anh rằng, em hoàn toàn thông cảm công việc nhưng cũng phải có giới hạn và nguyên tắc nhất định, 10-11h là trễ lắm rồi, chứ thường xuyên 1-2h là không thể được. Anh đi nhậu là uống mà ăn rất ít, hôm sau mệt đến nửa ngày, nhậu trễ nhưng vợ điện thoại không nghe, em cũng biết tâm lý các anh chồng nhậu cũng không thích nghe điện thoại vợ nhưng em gọi là khi 11h-12h khuya mà anh chưa về, em gọi là lo lắng xem lỡ anh xảy ra chuyện gì. Anh đi nhậu khuya chưa về, điện thoại không được, em ở nhà với con nhỏ, lỡ có xảy ra chuyện gì, em thực sự cảm thấy rất ức chế và tủi thân, không thể ngủ được.
Em cũng cố gắng bình tĩnh, chờ khi anh tỉnh táo rồi nói chuyện, anh đi nhậu nếu trường hợp không thể tránh được thì đi, đi thì cố gắng về tầm 10h, đừng trễ quá nguy hiểm, em có gọi cho anh cũng vì lo lắng, lỡ có việc gì mà em không gọi anh được thì sao…. Được vài ngày lại đâu vào đó, nào là nay có tiếp khách đối tác, nay có đứa em cùng công ty có chuyện muốn hỏi ý kiến, nay anh mời anh em chẳng lẽ anh lại đứng lên về trước …. muôn kiểu lý do. Em cũng cố gắng tìm hiểu xem anh có gặp áp lực gì trong công việc đến nỗi phải tìm đến bia rượu không vì anh cũng có vài lần như vậy, (nhưng anh thường đi nhậu rồi sau đó mới tâm sự với em) nhưng thực sự không đến mức nhiều như vậy mà em nghĩ chỉ như một thói quen.
Anh ở nhà không không được hay sao, cứ phải kiếm cớ ra ngoài, rồi lại có chuyện để uống. Khả năng người thứ 3 là không có, em tin tưởng và có cơ sở như vậy, ít nhất là cho đến hiện tại. Có khi quá bực bội chỉ chờ anh về là em gào thét lên cho bõ tức nhưng thường anh không nói gì, có một lần em đã không kiềm chế được và anh đã tát em. Em cảm thấy vừa bực bội vừa uất ức. Em đã nhiều lần nói với anh kiểu: tại sao em cũng đi làm cả ngày, về đến nhà là cơm nước, nhà cửa, kèm con học bài, không có thời gian cho bản thân vậy mà anh thì đi từ sáng đến tối mịt không phụ được em bao nhiêu, lại còn động tí là đi nhậu, vui uống, buồn cũng uống, em cũng như anh thì nhà cửa con cái ai lo.
Em hiểu phụ nữ dành thời gian cho gia đình nhiều hơn đàn ông nhưng cũng có giới hạn chứ và hợp lý chứ. Chưa kể, việc nhà anh rất ít khi chia sẻ, nhiều khi ăn cơm xong vợ nhà rửa bát, anh bảo tí rửa, vừa ăn no, em nhắc thì anh bảo nói nhiều, em không nói là anh quên luôn, sáng mai em dậy phải rửa. Những ngày đi về sớm, thấy em nấu cơm, anh cũng chẳng phụ, nằm ườn ra xem điện thoại. Em phải nhắc khéo nhờ này nhờ kia, nhiều lúc em không bình tĩnh được, em nói anh là việc nhà mình em làm cũng được, em nhờ anh để anh chia sẻ công việc với em, giúp em chứ không phải không có anh em không làm được và em muốn nó là tự nguyện. Anh tỏ vẻ bực bội, kiểu em cứ so đo việc nhà hoài nhưng nói thật, cứ phải để nhắc mới làm em không cũng không vui. Anh ít chia sẻ việc nhà nhưng lúc nào cũng yêu cầu nhà của sạch sẽ, gọn gàng ( bản thân anh cũng vậy). Anh ít chia sẻ việc nhà nhưng không phải là không quan tâm con cái, vợ con và đặc biệt đối xử với bên nội ngoại hai bên rất chu toàn.
Anh biết tính toán kinh doanh, chúng em sắm được nhà cửa, xe cộ cũng phần lớn do anh. Thu nhập của em thuộc dạng đủ chi tiêu sinh hoạt, đóng học hành cho con, thu nhập của anh để dành trả lãi, tiết kiệm. Công việc của chúng em độc lập, ổn định, tuy nhiên anh thường có vẻ coi thường công việc của em. Anh đi công tác cả tuần em vẫn chu toàn mọi việc không than vãn, vậy mà ngày nào em về trễ đã nói trước với anh ( thường 1 tháng chỉ 2-3 ngày là cùng), anh cũng nặng nhẹ không vui, thậm chí còn nói nặng lời kiểu em không biết sắp xếp công việc, làm vậy rồi được cái gì, con cái bỏ bê, cũng chẳng hơn ai…. Em đã giải thích rằng đi làm thì phải co trách nhiệm, công việc thì cũng có khi kẹt, ai cũng vậy, em đi làm chứ đâu có đi chơi, thực sự em cảm giác mình bị anh coi thường.
Em không phải tính toán thiệt hơn với chồng mà chỉ là muốn khuyên anh thứ nhất bớt nhậu, giữ gìn sức khỏe cho mình và cho gia đình, dành thời gian chơi với con, dạy con học chứ không phải chỉ mua đồ chơi, dẫn con đi chơi là xong. Em có thể làm phần lớn việc nội trợ nhưng khi có cơ hội anh hãy chia sẻ với em. Là một người vợ, em cảm thấy tổn thương khi không nhận được sự chia sẻ, tôn trọng từ chồng, cảm thấy bất lực khi chứng kiến anh ngày càng lấn sâu vào những cuộc nhậu thâu đêm không cần biết đến vợ đang ở nhà chờ mòn mỏi, vừa lo lắng xen lẫn bực bội. Em không thể chia sẻ được với người thân của em vì không muốn cha mẹ lo lắng, còn anh chị thì nhìn thấy cũng nhắc nhở nhưng cũng không thay đổi gì nhiều.
Ly hôn không phải là em không từng nghĩ tới nhưng em nghĩ tới các con còn nhỏ phải sống thiếu cha hoặc mẹ, hoặc cha mẹ có gia đình mới chúng sẽ rất tội nghiệp… Nhưng cuộc sống gia đình thì vợ chồng không vui vẻ, thoái mái thì cũng không thể hạnh phúc được. Em không biết mình có thể kiên nhẫn duy trì được bao lâu nữa. Em rất mong anh chị cho em lời khuyên để có thể thay đổi tình cảnh của em hiện tại. Em đã cố gắng kiềm chế cảm xúc, cứ để kệ anh đi cho thoải mái, anh cứ về nhà an toàn là được, em cứ sống vì mình, vì con, nghĩ tích cực, nhìn vào những điều tốt đẹp trong anh, tự an ủi rằng ngoài kia còn bao nhiêu người bất hạnh hơn mình, dành thời gian cho cha mẹ…. Nhưng nói thật, tâm em không an, lòng em chưa yên được.
Em đã dành tất cả thời gian, thanh xuân của mình, hi sinh sự nghiệp, một lòng vì gia đình, con cái, quên cả bản thân bạn bè, vậy mà em nhận lại được gì, ngoài sự coi thường,thói gia trưởng của anh. Em muốn kéo anh về với gia đình là một người chồng, người cha đúng nghĩa. Em rất mệt mỏi, nếu cứ như thế này thì em không biết mình sẽ chịu được bao lâu nữa.
Xin anh chị cho em lời khuyên, em rất cảm ơn. Em chúc anh chị nhiều sức khỏe.
Em thân mến! Khi mọi công việc gia đình dồn hết lên vai em mà em không nhận được sự chia sẻ thì em cảm thấy tủi thân lắm. Em luôn mong muốn hai vợ chồng cùng chung tay chăm sóc cho gia đình nhỏ, chồng đỡ đần việc nhà cùng em. Chị hiểu đó là những mong mỏi rất chính đáng với một người phụ nữ.
Có rất nhiều người đàn ông trong xã hội hiện nay vẫn có những suy nghĩ rất cũ như “ nữ công gia chánh”, có nghĩa là người phụ nữ phải là người chu toàn cho gia đình, còn đàn ông chỉ lo những công to việc lớn. Có những người phụ nữ họ vẫn phải cay đắng chấp nhận, gồng mình lên, vừa phải “ giỏi việc nước, đảm việc nhà”, chịu đựng hi sinh để giữ cho gia đình được ấm êm, chấp nhận thiệt thòi về phía bản thân mình. Nhưng hiện nay truyền thông, báo chí, sự văn minh cũng đã khiến cho rất nhiều người đàn ông đã có sự thay đổi nhận thức và họ sẵn sàng sắn tay, thậm chí vui vẻ hỗ trợ vợ con trong việc chăm lo cho gia đình. Công bằng ra mà nói, chúng ta cũng không thể đẩy hết gánh nặng lên vai người đàn ông, hãy để cả hai người cùng có trách nhiệm “ xây nhà và xây tổ ấm”.
Em cũng nhận thấy chồng em cũng có nhiều ưu điểm và là trụ cột kinh tế chính trong gia đình, cũng biết quan tâm tới con cái, vợ con, gia đình nội ngoại hai bên. Nhưng có mấy ai là hoàn hảo đúng không em, có lẽ em cũng tự nhìn thấy rõ bản thân mình cũng là một người còn nhiều thiếu sót. Ở chồng em đó là sự vô tâm, gia trưởng không giúp em làm việc nhà và có sở thích tụ tập bạn bè nhậu khuya. Bao nhiêu năm chung sống, có lẽ em cũng đã từng thử rất nhiều cách nhưng dường như thấy chồng mình không cải thiện là bao, và khiến cho em ngày càng thất vọng.
Thật ra, có những người đàn ông rất thích làm việc nhà cùng vợ, nhưng có những người thì “ lười làm” hay lẩn tránh, là bởi ngay từ trước kia họ đã không được ba mẹ hướng dẫn làm việc nhà, quen với sự chiều chuộng của ba mẹ. Nếu như anh ấy không thích làm những công việc trong gia đình thì những lúc anh ở nhà, em có thể nấu cơm, rồi bảo chồng em đưa các con ra ngoài sân chơi, thay vì cứ để cho các cháu tự do nghịch ngợm hay ngồi xem tivi, điện thoại cũng sẽ không tốt cho mắt của các cháu. Hoặc em lôi ra những việc như sửa đồ đạc trong gia đình…thi thoảng nếu anh ấy làm được điều gì thì khen bố, ca ngợi bố trước mặt các con để khích lệ anh. Còn việc chồng em hay nhậu khuya thì thi thoảng em cũng có thể lựa chọn những bài báo nói về tác hại của việc thức muộn, uống bia rượu ảnh hưởng như thế nào tới sức khỏe, những việc ấy thi thoảng em nhắc đi nhắc lại vô tình cũng sẽ đọng vào suy nghĩ của chồng em.
Có những người không có tật nọ thì cũng có tật kia, chỉ là họ có đủ nhận thức để biết điểm dừng hay không. Khi em quá chu toàn trong gia đình thì đương nhiên chồng em quá an tâm rồi. Em cũng cần dành thêm thời gian cho bản thân, đi bộ hoặc tập aerobic, yoga…để giúp em cân bằng hơn trong cuộc sống. Đừng tự tạo áp lực cho mình, khi đó sẽ khiến cho mối quan hệ của hai vợ chồng càng trở nên căng thẳng hơn đôi khi chúng ta cũng phải dung hòa các yếu tố em ạ. Hoặc những buổi tối chồng em ở nhà thì cả nhà sẽ rủ nhau đi bộ, đi đạp xe, hướng tới một cuộc sống lành mạnh. Ai cũng yêu quý sức khỏe của mình, chẳng qua là họ chưa nhận ra điều đó là cần thiết. Thi thoảng hãy thủ thỉ tâm sự với chồng, đôi khi lời nói ngọt sẽ có trọng lượng hơn so với những lời chỉ trích, trách móc đấy. Chồng em cũng là một người có trình độ, có hiểu biết, rồi anh ấy sẽ hiểu ra nên em hãy đủ kiên trì và khéo léo em nhé!
Cuộc sống vợ chồng không thể luôn chỉ có những sự bình yên mà đôi lúc cũng sẽ có sóng gió, em muốn thay đổi trước hết bản thân mình cũng cần thay đối góc nhìn vấn đề, thay đổi cách hành xử để nhận được sự thay đổi của đối tác. Trước khi nghĩ đến từ bỏ chúng ta hãy tìm cách sửa chữa đã em nhé!
Nguồn: Cửa sổ tình yêu
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét