Dằn vặt nhau vì tần suất yêu

8 giờ tối, tôi rời khỏi công ty, lúc này xung quanh vắng lặng, chẳng còn ai cả. Tôi là người ở lại văn phòng cuối cùng. Đầu tôi ngập tràn cảm giác thoải mái vì đã xử lý hết mớ hồ sơ, ngày mai tôi sẽ xin nghỉ phép một buổi để ngủ thật ngon, mua vài thứ mình thích về ăn với vợ con.


8 giờ 30 tối, tôi về tới nhà, thay vội quần áo rồi ăn cơm nhanh chóng. Chỉ nửa tiếng sau, con tôi đã vào phòng ngủ. Tôi chỉ có khoảng 10 phút để nói chuyện với con, một ngày quá bận rộn. Vợ tôi luôn việc hỏi, mà thật ra là như đang trách: Sao anh về trễ vậy? Người ta đi làm một ngày 8 tiếng, còn anh chắc 12, 14 tiếng luôn ấy.


Tôi thờ ơ đáp: “Ừ, anh cố cho xong, mai anh nghỉ ở nhà”.


Vợ tôi ngay lập tức sốt sắng: “Thế à, lâu lắm mới nghe anh nói anh nghỉ phép”.


Tôi không nói gì, cắm cúi ăn. Từ ngày chúng tôi có con, tôi làm việc nhiều hơn trước. Vợ tôi còn rất trẻ, em thua tôi những 8 tuổi, nên có những áp lực công việc em không hiểu được. Bình thường vợ tôi cũng không đi làm, em ở nhà lo việc nội trợ, rảnh rỗi thì làm vài món ăn ngon ngon, bán hàng online. Nhưng việc bán hàng cũng không đều, vì giờ cạnh tranh đồ ăn uống rất cao. Thành ra, điều mong muốn mỗi ngày của vợ là chờ tôi về nhà. Tôi biết điều ấy chứ, chỉ có điều, mỗi tháng tôi phải kiếm đủ tiền để lo chi phí sinh hoạt, nhà cửa và cả học hành, nội trú cho con. Tôi cũng ít nói ra những áp lực này với vợ, để em không buồn.


Dằn vặt nhau vì tần suất yêu - Ảnh 1.


Hồi mới cưới, chúng tôi rất mặn nồng – Ảnh minh họa


Gần 10 giờ tối, tôi vào phòng, ngả lưng xuống giường, chỉ khoảng 5 phút sau, cơn buồn ngủ ập đến. Đúng lúc ấy thì vợ tôi vào. Em mới tắm xong, tóc còn chưa khô. Tôi nhìn vợ sấy tóc một lúc, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi đang mơ màng ngủ, tôi thấy vợ kéo mình lại gần, ngỏ ý muốn “yêu”. Lúc này mắt tôi đã díu lại vì mệt, tôi gạt tay em ra: “Hôm nay anh đuối quá em à”.


Vợ tôi nói gì đó giận dỗi, rồi quay mặt vào tường ngủ. Tôi cũng muốn dỗ dành, nhưng vì quá mệt nên ngủ luôn, chẳng biết trời trăng gì nữa. Sáng hôm sau, tôi dậy trễ, vợ vẫn còn giận, tôi nhìn cái cách cô ấy nhặt cọng rau, băm củ tỏi là tôi biết. Bữa sáng chưa dọn ra, cô ấy đã hỏi thẳng: “Anh chán em rồi hả? Hay anh có vấn đề gì không chia sẻ với vợ? Em nghi ngờ anh ngoại tình thật đấy. Vì cả tháng nay rồi, anh chưa một lần đụng đến em?”.


Tôi đau khổ giải thích chuyện mình làm việc quá sức, mình quá mệt và thiếu ngủ… Nhưng vợ tôi không nghe, cô ấy dường như chẳng còn quan tâm đến bất kỳ lời bào chữa nào của tôi nữa.


Dằn vặt nhau vì tần suất yêu - Ảnh 2.


Em muốn chúng tôi nồng nàn như xưa, nhưng tôi có những áp lực khó nói với vợ – Ảnh minh họa


Đến tối, tôi bất ngờ phải xử lý chuyện đột xuất trong công ty. Cảm giác bực bội vì ngày nghỉ ít ỏi bị làm phiền nhưng tôi vẫn đành cố cho xong. Vì hạng mục này mang lại tiền cho tôi, cho doanh nghiệp. Xử lý chưa ra đâu thì vợ tôi vào, nũng nịu khuyên tôi đi ngủ sớm. Tôi lại đành bảo em ngủ trước, vì đang quá bận.



Ngay khi tôi vừa dứt lời thì vợ ngồi xuống, em nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Em quá chán nản cái cảnh này rồi, có phải anh có người phụ nữ khác không? Nếu không thì vì sao anh có thể nhịn chuyện ấy trong cả tháng như vậy? Nếu không, vì sao anh phải viện cớ bận trong khi hôm nay là ngày anh nghỉ? Hồi mới cưới nhau, chúng mình có tần suất quan hệ như thế nào anh không nhớ hả? Anh không những yêu thương em mọi lúc mà còn bất kể sáng, trưa, tối, bất kể địa điểm nào trong nhà. Em thật sự không hiểu, là anh thay đổi, anh chê em xấu xí từng sinh nở, hay có người khác “ngon lành” hơn em?”.


Tôi bóp trán, cố nói rằng chỉ vì công việc và áp lực kinh tế. Tôi sẽ bù đắp cho vợ khi tôi bớt việc và cân bằng hơn. Chứ ngay lúc này, tôi đã có quá nhiều mệt mỏi thì làm sao có thể quan tâm đến chuyện một tuần “yêu” mấy lần.


Chỉ có thế, vợ tôi thút thít khóc, vào phòng sập cửa lại. Tối ấy tôi ngủ ngoài phòng khách, cám cảnh nghĩ sao mà mệt đến vậy. Tần suất yêu lúc mới cưới và giờ vì sao khác nhau, vợ tôi phải là người rõ điều ấy chứ. Khi xưa chúng tôi chưa có con nhỏ, hai người đều trẻ, đều hào hứng với cảnh vợ chồng son. Còn giờ đây, chúng tôi còn đủ thứ chi phí phải chi, còn hiếu hỉ ba bề bốn bên, còn con nhỏ mà mỗi ngày tôi chỉ có vài phút trò chuyện?


Tôi muốn một lần trải lòng tất cả, để vợ biết rằng một tuần “yêu” bao nhiêu không quan trọng, cái quan trọng nhất là tôi chung thủy với vợ và chắc chắn sẽ bù đắp cho em ở một thời điểm mà tôi bớt áp lực hơn. Nhưng là đàn ông, sao mà khó nói những lời này quá. Lỡ mà tôi nói, em lại cho rằng tôi viện cớ thì sao?



Theo M.Tuấn (phunuonline.com.vn)


Nguồn: Người Lao động




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét