Bây giờ tôi mới thấm thía câu 'Cờ bạc là bác thằng bần'

* Tôi năm nay ba mươi sáu tuổi, đã lập gia đình. Vợ tôi có sạp hàng bán quần áo trẻ em ngoài chợ. Tôi là giám đốc một doanh nghiệp tư nhân nhỏ, có nhà riêng, có thu nhập ổn định. Vậy mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi sắp tự tay đẩy gia đình tôi xuống vực sâu thăm thẳm.


Tôi sinh ra trên một vùng đất cằn cỗi, lớn lên trong cảnh nhà nghèo khó. Ba tôi suốt tháng quanh năm lênh đênh trên con thuyền nhỏ đánh bắt gần bờ. Mẹ tôi đội nắng, đội gió bàn tay quắt queo theo từng con cá khô ngoài bãi. Vất vả lắm, ba mẹ mới nuôi nổi ba anh em tôi học hành đến nơi đến chốn. Tôi là con trai út nên so với hai anh tôi có phần được nuông chiều hơn.Sống trong cảnh cơ hàn nên từ nhỏ tôi đã ao ước sau này mình sẽ có cuộc sống khá giả sung túc chứ không nghèo khó vất vả như ba mẹ. Tôi ao ước sau này các con tôi cũng không phải thiếu thốn như tôi. Biết mình chỉ có một con đường để lựa chọn là đường học vấn, suốt những năm học trong trường, tôi luôn cố gắng hết sức, suốt ngày vùi đầu vào sách vở không hề biết ăn chơi đua đòi theo chúng bạn.


Tôi lao vào cuộc đỏ đen bằng những trận cá độ bóng đá với chúng bạn. Kết quả cuối cùng là tôi vướng nợ. Ảnh: IT


Không bõ công, tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi và tìm được việc làm ngay sau đó. Tại nơi làm việc, tôi quen và yêu một người con gái là vợ tôi bây giờ. Chúng tôi cưới nhau. Vợ tôi thôi việc về mở một sạp hàng kinh doanh ngoài chợ.Năm ba mươi hai tuổi, tôi thành lập công ty, tự mình làm chủ. Công việc làm ăn ngày càng phát đạt. Được ba năm thì tình hình kinh tế bắt đầu thay đổi. Trong cái vòng quay chung, tôi thấy mình đuối sức, chán nản và mất dần nhiệt huyết. Trong khoảng thời gian này, vợ tôi là người chia sẻ và an ủi tôi nhiều nhất. Cô ấy thường bảo: “Chuyện mua bán của em ngoài chợ vẫn đủ sức lo cho gia đình đầy đủ, anh đừng lo lắng gì, cứ toàn tâm toàn ý mà tính chuyện công ty. Thu nhập ít một chút không sao miễn là giữ được công ty vì đó là tâm huyết của anh”. Nghe vợ nói tôi rất cảm động.


Nhưng nghe là một chuyện còn làm là một chuyện khác. Công việc làm ăn không suôn sẻ khiến tôi thấy bao nhiêu khát vọng của mình về một tương lai tươi sáng dần bị sụp đổ. Tôi chán nản buông xuôi. Và rồi không biết tự bao giờ tôi lao vào cuộc đỏ đen bằng những trận cá độ bóng đá với chúng bạn. Kết quả cuối cùng là tôi vướng nợ.Vợ tôi, từ ngày chuyện làm ăn của tôi trì trệ, cô ấy càng ra sức tìm thêm mối hàng buôn sỉ, bán lẻ đủ kiểu để mong kiếm thêm thu nhập. Cô ấy đầu tắt mặt tôi đi sớm về khuya, hai vợ chồng càng ít có dịp hàn huyên tâm sự. Tôi thương vợ không dám nói thật, sợ cô ấy bị suy sụp nên im lặng một mình tìm cách giải quyết. Tôi bắt đầu vay mượn để gỡ. Càng gỡ càng thua. Mới đầu bạn bè mỗi đứa còn cho mượn chút đỉnh, sau thấy tôi không có khả năng chi trả chúng không đòi nhưng né tránh không gặp, sợ tôi tiếp tục mượn tiền.Sực nhớ mẹ anh kế toán công ty tôi chuyên làm nghề cho vay. Tôi nhờ anh ấy dắt mối giùm. Tôi về lén vợ lấy sổ chủ quyền nhà thế chấp vay một tỷ đồng. Trả lãi được nửa năm thì không thể xoay được nữa. Thế là lãi mẹ đẻ lãi con. Tôi bắt đầu rút tiền công ty. Mọi người xôn xao, sợ đến tai vợ, tôi lo lắng ngày đêm. Vợ tôi vẫn cứ tưởng tôi lo nghĩ chuyện làm ăn khó khăn nên cô ấy cũng không tra hỏi gì và càng không dám hỏi tiền. Nhiều lúc tôi thấy mình thật mâu thuẫn, nửa muốn giấu vợ, nửa muốn cho cô ấy biết. Trước giờ những lúc gia đình trải qua khó khăn, vợ tôi chính là người hiệp sức cùng tôi tháo gỡ. Nhưng việc này lớn quá. Tôi không lường được cô ấy sẽ phản ứng như thế nào. Nhất là trong lúc này vợ tôi đang mang thai. Tôi sợ lỡ có bề gì thì ân hận suốt đời cũng không hết.


Mải chạy vòng quanh các món nợ đỏ đen, tôi không còn tâm trí để điều hành công ty. Ảnh minh họa


Bao thứ rối ren trong đầu chưa biết sao gỡ được thì bạn bè nghe tin trở mặt theo đòi nợ ráo riết. Tôi rút dần vốn công ty trả mấy món nợ lặt vặt của bạn bè. Còn số nợ lớn của mẹ anh kế toán thì tôi vay chỗ này lấp chỗ kia. Mải chạy vòng quanh các món nợ đỏ đen, tôi không còn tâm trí để điều hành công ty.Mới đây ngân hàng lại báo nợ ngân hàng đã đến ngày đáo hạn. Tôi như người đang chới với giữa dòng nước cuồn cuộn chảy. Tôi đã nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình. Nói nghe dễ vậy nhưng đã mấy lần tôi đút đầu mình vào sợi dây thòng lọng, rồi không đủ can đảm, tôi lại bước xuống. Tôi không biết bây giờ mình phải làm gì để cứu vãn tình thế một cách tốt nhất, ít tổn thương cho vợ tôi nhất và ít thê lương nhất.


Nguồn: Thế giới tiếp thị




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét