Tôi đau đớn nhường chồng cho người khác để kiếm cháu cho nhà chồng

* Người ta hay nói “mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau” nhưng sự việc chồng tôi ngủ với người phụ nữ khác diễn ra ngay trước mắt thì làm sao để không thấy, không nghe.


Tôi lấy chồng từ mười tám tuổi đến nay đã suýt soát ba mươi, ngần ấy năm tôi gánh vác giang sơn nhà chồng như con ong chăm chỉ cần mẫn không hề kêu ca. Chính vì vậy, tôi được nhà chồng rất yêu quý. Chồng tôi yêu thương tôi nhất mực. Chúng tôi luôn tương kính như tân, chưa bao giờ to tiếng với nhau.Nhưng ông trời vốn dĩ không cho ai cái gì nhiều quá, với tôi đó là sự có mặt của một đứa trẻ. Đầu tiên chỉ là sự chờ đợi nhưng theo thời gian nó trở thành nỗi khát khao, và khi đã chạy chữa khắp nơi mà vẫn không có kết quả thì nó trở thành niềm tuyệt vọng. Nhà chồng tôi vốn là gia đình Bắc xưa, anh lại là con trai độc nhất nên chuyện có con để nối dõi tông đường lại càng đặt lên đôi vai của tôi một gánh nặng tưởng chừng không mang nổi.


Một đứa trẻ là nỗi khát khao của vợ chồng tôi. Ảnh: IT


Nhiều khi tôi rất mệt mỏi muốn buông xuôi, muốn nghiêng vai trút bỏ mọi thứ ràng buộc phi lý đè nặng lên số phận, muốn mình phút chốc nhẹ tênh bềnh bồng trôi theo mây khói. Những lúc ấy, chồng tôi luôn là người an ủi tôi. Anh bảo, anh không quan trọng chuyện có con hay không, miễn sao vợ chồng cảm thấy hạnh phúc. Chuyện con cái là cái duyên chứ không phải muốn là có.Ngoài miệng anh nói vậy nhưng thật ra tôi biết trong lòng anh rất buồn. Nỗi buồn ấy váng vất trong ánh mắt, nụ cười, trong tiếng thở dài cố nén giữa đêm. Mẹ chồng tôi từ chỗ yêu thương tôi như con gái, nay đâm ra bóng gió xa xôi. Cuối cùng không thể quanh co mãi, bà nói thẳng với tôi về việc cưới vợ bé cho chồng tôi. Anh là người phản đối trước tiên và quyết liệt nhất. Điều này khiến tôi thấy mình được an ủi phần nào. Trái tim băng giá được chồng góp lửa, tôi thấy mình có thêm nghị lực để sống. Nhưng như vậy cũng đâu có ích gì khi tôi vẫn không thể nào mang đến cho gia đình anh một đứa trẻ.Tôi chủ động đề nghị ly hôn nhưng chồng tôi không đồng ý. Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, anh sáng chiều sang khóc lóc thở than. Phần mình, tôi cũng nhớ anh không chịu nổi. Thế là tôi lại quay về. Tôi quay về mới hay thời gian tôi bỏ đi, không ai làm việc nhà nên mẹ chồng tôi phải tìm osin về giúp việc.Đó là một cô gái trẻ, trông sạch sẽ gọn gàng, siêng năng chăm chỉ lại biết vâng lời nên rất được lòng mọi người. Tuy còn trẻ nhưng do hoàn cảnh gia đình ngoài quê nghèo quá, nên khi được người bà con của mẹ chồng tôi giới thiệu vào làm osin trong Sài Gòn, cô bé liền theo ngay. Mỗi ngày khi xong việc nhà, con bé lẽo đẽo theo theo mẹ chồng tôi, bóp tay bóp chân, tâm sự kể chuyện ngoài quê cho bà nghe. Càng ngày bà càng tỏ ra quấn quýt con bé.


Tôi trở về, không thấy bà nhắc gì đến chuyện đẻ con nên cũng đỡ áp lực. Một hôm, bà thông báo với cả nhà bà sẽ cùng con bé osin về quê một chuyến. Vợ chồng tôi rất ngạc nhiên vì ngoài quê đâu còn ai họ hàng nữa mà về. Nhưng cũng chiều ý để bà đi.Phải hơn một tuần, hai bà cháu mới quay vào. Tối hôm đó, bà gọi vợ chồng tôi vào, tuyên bố thẳng, bà đã gặp bố mẹ con bé osin và đã thỏa thuận đâu vào đấy, cũng đã đặt cọc một số tiền lớn. Bà sẽ nhờ osin đẻ mướn đứa cháu nội cho bà.Tôi như từ trên trời rơi xuống, đầu óc quay cuồng, lòng tôi trống trải, nước mắt xối xả như mưa. Lần này thì chồng tôi hình như đã nhụt chí, anh chống chọi yếu ớt. Anh dỗ dành, hứa sẽ không làm tổn thương tôi, hứa chỉ xem như ăn bánh trả tiền, anh nói, chỉ có cách đó mới tránh được cho hai vợ chồng mối đe dọa ly hôn.Bình tâm lại, tôi thấy mình mới là người có lỗi. Dẫu sao thì đứa con sau này cũng là máu mủ của nhà chồng, của chồng mình. Tôi hy vọng, rồi mọi thứ sẽ nhanh chóng qua đi nên cắn răng chấp nhận. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như tôi nghĩ. Bỏ về nhà mẹ ở tạm để đỡ đau lòng thì tôi sợ không quản được chồng. Còn ở chung nhà mà mắt lấp tai ngơ để chồng mình ngang nhiên ngủ với người con gái khác, lòng tôi như bão tố cuồng phong.


Tôi đau đớn nhường chồng mình cho người khác để kiếm một đứa cháu cho nhà chồng. Ảnh minh họa


Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng trôi qua, anh càng ngày sang phòng bên đó ở càng lâu, có hôm tận sáng mới mò về, bảo buồn ngủ quá nên ngủ quên. Còn con bé ô sin thì có hơi trai, phổng phao, trắng trẻo hẳn ra nhưng vẫn chưa thấy gì. Ra vô đụng mặt, con bé nói cười cứ như khiêu khích. Tôi thấy rất nặng nề.Hiện con bé đang có thai gần hai tháng, nhưng anh ấy vẫn cứ sang, tôi hỏi, anh bảo qua cho nó vui, nó vui thì con mình sinh ra mới sáng sủa. Trước, mỗi khi anh ở bên phòng con bé về, tôi rất ngại cho anh ấy đụng vào tôi. Nay thì khác, tôi không phản đối khi anh đòi quan hệ nhưng lại không còn một chút cảm xúc gối chăn. Tôi cứ thấy ghê ghê, tức tức và tủi thân. Gần đây thì thật sự tôi đang rơi vào tình trạng lãnh cảm. Bây giờ tôi mới thấy tôi dại. Thật quá dại dột và tin người.


Nguồn: Thế giới tiếp thị




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét