Chồng biến mất suốt 2 ngày, chỉ để lại dòng tin nhắn: “Anh có việc đột xuất, mong em thông cảm”. Nào ngờ khi về, anh lại đem theo đau khổ tột cùng đến cho cả hai.
Tôi đến với chồng khi anh đã ly hôn được 2 năm. Anh nói vợ cũ là một người phụ nữ tốt, chỉ là duyên phận hai người đã hết nên không thể chung sống cả đời được. Khi nói, tôi vẫn còn cảm nhận được nỗi buồn từ đôi mắt anh nhưng vì yêu anh, tôi vẫn bỏ qua. Sau này, tôi nghe mẹ chồng kể lại, hồi đó, vợ chồng anh yêu nhau lắm. Nhưng vợ cũ anh không thể sinh con được, mà anh lại là con trai duy nhất của gia đình nên họ buộc phải chia tay nhau. Chị ấy về quê ngay khi rời tòa án, kiên quyết không gặp lại chồng cũ nữa.
Nói về con dâu cũ, mẹ chồng tôi cũng giành cho chị ấy rất nhiều lời khen. Vì thế, trong suy nghĩ và tưởng tượng của tôi, vợ cũ của chồng là người rất tuyệt vời. Dù vậy, gia đình chồng và chồng cũng đối xử với tôi rất tốt. Họ không bao giờ chủ động nói về người cũ, trừ những lúc tôi hỏi. Thậm chí có lần tôi tò mò, hỏi đến còn bị chồng mắng, bảo rằng tôi biết ít thôi, biết nhiều rồi lại suy nghĩ vớ vẩn, người anh yêu hiện tại là tôi chứ không phải người cũ.
Chúng tôi ở chung với nhà chồng đến khi sinh bé Mập, con trai đầu. Việc xây nhà ở riêng cũng là chủ ý của chồng tôi vì anh muốn riêng tư, thoải mái và thuận tiện cho công việc. Ở riêng rồi, tôi mới thấy chồng mình rất chu đáo, đảm đang. Anh có thể làm hết những công việc nhà rất gọn gàng và nhanh nhẹn. Tôi cứ thế sống trong hạnh phúc cho đến một ngày, chồng tôi bỗng biến mất đột ngột, chỉ để lại trong điện thoại tôi một dòng tin nhắn: “Anh có việc đột xuất, vợ thông cảm”.
Sau đó, tôi gọi lại anh cũng không nghe máy. Tôi cứ thấp thỏm như ngồi trên đống lửa trong suốt 2 ngày trời. Rồi sau đó, khi tôi vừa cho con ngủ xong thì chồng về. Anh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt đau khổ, hốc hác đến khó tin. Hơn nữa, anh còn ôm trong tay một tấm ảnh thờ.
Tôi ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì thì chồng tôi đã nói: “Vợ cũ anh mất rồi. Cô ấy mất vì tai nạn giao thông. Mấy ngày nay, anh đến để tang cho trọn nghĩa vợ chồng. Em hiểu cho anh, để anh thờ cô ấy 3 năm cho trọn đạo. Mong em hiểu và thông cảm cho anh”.
Tôi ngồi sụp xuống, đau đến không thở được. Chuyện gì thế này? Chồng tôi đến để tang cho vợ cũ, giờ lại còn đòi thờ ảnh cô ấy trong nhà suốt 3 năm? Tôi ngồi lặng đi, đầu óc quay cuồng một lúc rồi mới rơi nước mắt vì tủi nhục.
Tôi gọi điện về cho bố mẹ chồng. Mẹ chồng còn ngậm ngùi bảo tôi nên thông cảm và làm theo ý chồng để anh ấy vơi bớt nỗi đau. Nhưng như vậy thì sự tồn tại của tôi trong nhà là gì? Chồng tôi vẫn còn yêu vợ cũ thì cưới tôi để làm gì? Tôi rối bời, không biết nên làm gì cho đúng? Có nên làm theo ý chồng hay bắt buộc anh bỏ ngay bàn thờ vợ cũ đi không?
(nguoivodaukho…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét