Tôi cứ nghĩ vợ là “siêu nhân”, rất mạnh mẽ và quyết đoán. Nhưng đến khi tận mắt thấy cô ấy gào thét với con rồi ôm đầu khóc lóc, tôi mới hiểu, vấn đề đã rất lớn rồi.
Chung sống với nhau hơn 4 năm, trong mắt tôi, vợ là một người rất mạnh mẽ. Cô ấy có thể quán xuyến mọi công việc nhà cửa đến đối nội đối ngoại lẫn kiếm tiền. Ngày xưa, khi mới cưới, vợ tôi một mình lo chu toàn, đẹp đẽ 12 mâm cỗ cúng giỗ ông nội khiến mũi tôi nở to như cái thúng. Hãnh diện, tự hào khủng khiếp. Cô dì chú bác cứ phải nói là khen nức nở cô con dâu mới quá đảm đang. Đã vậy, một mình cô ấy chạy bàn, phục vụ mọi người ăn uống rồi lại dọn dẹp đâu ra đó hết tất cả. Bố mẹ tôi như đi trên mây vì không ngờ tốt số, có được cô con dâu quá tuyệt vời như vậy.
Có lẽ vì làm ở lĩnh vực marketing nên vợ tôi rất giỏi và nhanh nhạy. Hàng tháng tôi chỉ đưa vợ 5 triệu, còn lại cô ấy tự bỏ lương mình vào. Nhưng cứ cách vài tháng, cô ấy lại bảo tôi chở đi mua thứ này thứ nọ trong nhà, mà thứ gì cũng có giá trị cả. Tủ lạnh thì mua tủ 3 cánh, rộng thênh thang. Giường, tủ, ghế salon cũng phải là đồ gỗ được đặt thợ làm riêng chứ không mua tại cửa hàng. Cô ấy còn biếu tiền bố mẹ tôi mỗi tháng vài triệu để chi tiêu. Tôi tôn sùng vợ nhưng vì cô ấy giỏi quá nên sinh ra tính ỷ lại.
Sau khi đẻ bé Cún, vợ tôi mới bắt đầu có sự thay đổi. Cô ấy đòi hỏi tiền tôi nhiều hơn vì phải nghỉ làm để trông con. Chiều tôi cũng không được đi la cà như trước mà phải về chăm con. Vì không quen nếp sống bị gò bó, ép buộc nên tôi đâm cáu gắt, mắng mỏ vợ. Cô ấy vẫn im lặng, tự chịu đựng.
Cho đến một hôm, tôi hốt hoảng khi thấy vợ gào lên với đứa bé mới 3 tháng tuổi rồi tự ôm đầu ngồi gục xuống khóc nức nở. Tôi chạy vào, bế con, hỏi han vợ thì cô ấy nổi điên lên, mắng thẳng mặt tôi. Cô ấy mắng tôi hèn, là đàn ông mà phải để vợ làm trụ cột gia đình, phải tự giải quyết mọi việc. Cô ấy quá mệt mỏi rồi, quá sức chịu đựng rồi.
Không hiểu sao lúc đó, tôi lại mắng ngược vợ vô dụng, có mỗi nhiệm vụ làm vợ, làm dâu, làm mẹ cũng làm không xong. Cô ấy nghe xong, lặng người đi rồi bỏ mặc tôi ôm con mà mở máy tính đánh đánh in in cái gì đó rồi vứt toẹt vào người tôi.
Tôi cầm đọc, là tờ giấy “yêu cầu hoán đổi vị trí” một tuần. Nghĩa là một tuần đó, tôi sẽ làm vợ, còn cô ấy làm chồng. Nhưng đọc tới đâu, mắt tôi cay xè, lặng người đến đó. Trong giấy, vợ tôi liệt kê những việc “một người chồng” làm chỉ gồm: ăn, ngủ, đi làm, đi chơi và mỗi tháng đưa 5,5 triệu. Hết. Còn “một người vợ” sẽ phải làm: chăm con (cho con ngủ, cho con bú, bế con cả đêm để dỗ dành, thức trắng đêm để chăm con sốt, bệnh, vệ sinh cho con khi con ị, tè,…), nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, đối nội ngoại, bỏ tiền ra mỗi tháng đến 20 triệu, ngày càng xấu xí, bẩn thỉu vì mùi nước tiểu, mùi sữa…
Hóa ra, mỗi ngày vợ tôi phải làm quá nhiều việc, lại thức cả đêm nên tâm trạng tồi tệ, xuống dốc không phanh. Tôi ôm lấy vợ, nghẹn ngào xin lỗi. Cô ấy lại khóc nấc lên, khóc đến mức hai vai run bần bật. Lúc đó, tôi mới biết thương, biết xót và hiểu rằng: vợ cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, cần được che chở, san sẻ, giúp đỡ.
Từ mai, tôi sẽ về sớm để phụ vợ việc nhà, chăm con. Tôi sẽ đưa hết lương cho cô ấy và quan tâm vợ thật nhiều. Tôi cũng mong rằng, bất kì người đàn ông nào đọc được bài viết của mình cũng sẽ hiểu tầm quan trọng và sự hi sinh lớn lao của vợ. Hãy trân trọng và yêu thương thật nhiều người phụ nữ của đời mình.
(thanhphong…@gmail.com.vn)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét