Chưa kịp vui mừng vì vợ chịu sinh con, tôi đã phải chết điếng khi chiều nay cô ấy trở về nhà với khuôn mặt tái nhợt và lẳng lặng nằm lên giường không chịu nói một lời



Mấy ngày trước, tôi tìm thấy trong chiếc túi đi làm của vợ có tờ giấy siêu âm, kết quả mang thai 6 tuần. Lúc đầu tôi mừng như điên nhưng khi nhìn thấy ngày giờ trên giấy thì lại băn khoăn khó hiểu. Bởi vì tờ giấy này nằm trong túi vợ tôi 1 tuần rồi nhưng lại không thấy cô ấy khoe với tôi. Nếu không phải tôi lục túi lấy lọ nước hoa bỏ túi của vợ để bôi vết muỗi đốt thì không biết cô ấy còn giấu tôi đến bao giờ?


Trong bữa cơm tối, tôi bèn giả đò hỏi vợ sao dạo này nhìn khang khác, có phải vợ mệt hay bệnh không? Cô ấy trầm ngâm một lúc rồi bật khóc và nói rằng: “Em mang thai rồi”. Tôi ngạc nhiên bảo vợ mang thai là việc vui mừng, sao phải khóc. Nhưng vợ nói: “Em không muốn sinh con lúc này, chắc phải bỏ thôi. Mình còn đang nợ tiền mua nhà, sống cảnh thiếu thốn thế này thì sinh con làm gì hả anh?”.


Tôi giật nảy mình vì không ngờ vợ lại lo lắng việc này. Con cái đến là cái duyên, sao có thể vì khó khăn vật chất mà không chịu để con ra đời? Tôi thuyết phục hết lòng nhưng vợ không nói thêm một câu nào mà chỉ khóc.


Chưa kịp vui mừng vì vợ mang thai, tôi đã phải chết điếng khi cô ấy trở về nhà với khuôn mặt tái nhợt và lẳng lặng nằm lên giường không chịu nói một lời - Ảnh 1.

Tôi thuyết phục hết lòng nhưng vợ không nói thêm một câu nào mà chỉ khóc. (Ảnh minh họa)


Mãi đến lúc đi ngủ vợ mới nói rằng: “Bỏ con thì em là người đau khổ nhất, đau cả về tinh thần lẫn sức khỏe, nhưng anh ơi, giờ mình đang gánh số nợ 20 triệu mỗi tháng trả tiền nhà. Chưa kể các khoản tiền nong khác, con ra đời thì mình lo thế nào được cho con”. Tôi ôm lại vợ và cũng bật khóc, tôi cầu xin vợ cứ sinh con, tôi sẽ đi làm thêm, sẽ nghĩ đủ cách kiếm tiền để lo cho hai mẹ con, chỉ xin vợ đừng bỏ con mà tội nghiệp. Vợ không đồng ý cũng không trả lời gì mà tiếp tục thút thít khóc.


Sau đêm đó, tôi chú ý quan tâm tới vợ hơn. Tôi đưa cô ấy đi làm, chiều lại đón về. Tinh thần của vợ cũng có vẻ tốt lên, dù nhiều lần tôi vẫn thấy cô ấy ngồi trầm ngâm nhưng có vẻ đã chịu nghe lời tôi giữ con lại.


Trưa hôm qua vợ gọi điện bảo tôi buổi chiều không phải tới đón vợ về, cô ấy đến nhà đồng nghiệp ăn cơm rồi sẽ đi taxi về. Thấy vợ mở lòng với bạn bè và cũng nghĩ cô ấy tìm được niềm vui khi chia sẻ với người khác thì sẽ suy nghĩ tích cực hơn, nên tôi đồng ý luôn.


Chưa kịp vui mừng vì vợ mang thai, tôi đã phải chết điếng khi cô ấy trở về nhà với khuôn mặt tái nhợt và lẳng lặng nằm lên giường không chịu nói một lời - Ảnh 2.

Tôi biết người đau khổ nhất là vợ, nhưng tại sao vì một chút khó khăn trước mắt mà cô ấy lại làm điều tồi tệ này? (Ảnh minh họa)


Tôi nào ngờ chiều tối vợ về, khuôn mặt thì tái nhợt, xuống khỏi taxi thì ôm luôn bụng. Tôi tưởng vợ có vấn đề gì nên vội vã dìu vào nhà. Vợ vừa vào phòng thì nằm vật xuống rồi cứ lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi càng sợ hãi hơn, hỏi nhiều nhưng vợ chỉ thều thào bảo tôi hãy để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút.


Tôi đã cảm thấy nghi hoặc nên lục túi của vợ, lấy điện thoại của cô ấy gọi cho người đồng nghiệp thân nhất của vợ để hỏi về tình hình buổi chiều. Chị đồng nghiệp ấp úng, mãi mới nói thành câu rằng thực chất chiều nay họ không ăn cơm với nhau. Chị ta đã đưa vợ tôi đến một phòng khám tư nhân để bỏ thai đi.


Tôi choáng váng cực độ. Tôi lao vào trách móc vợ tại sao vẫn làm điều nhẫn tâm đó. Vợ không trả lời, chỉ khóc. Nhìn cô ấy như vậy, tôi vừa thương vừa giận. Tôi biết người đau khổ nhất là vợ, nhưng tại sao vì một chút khó khăn trước mắt mà cô ấy lại làm điều tồi tệ này? Tôi không hiểu nổi suy nghĩ của vợ nữa. Tôi cũng không thể tha thứ cho vợ, trong lúc này tôi chỉ muốn bỏ ngay cô ấy. Giờ tôi biết phải đối mặt với vợ như thế nào đây?


(Xin giấu tên)






Nguồn: Afamily




Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét