Mỹ – vợ tôi là một người con gái đẹp, tài chính độc lập, tính cách cũng trầm ổn, hiểu chuyện. Nói chung, cưới được em, tôi nghĩ đó là may mắn, phúc phận đã tu từ kiếp trước mới có được.
Nói thế nào nhỉ, từ ngày còn yêu nhau, em đã rất khác so với những người con gái khác. Em chẳng thèm hỏi tôi mật khẩu zalo, facebook… Khi hẹn hò, em cũng không thích giật điện thoại tôi kiểm tra tin nhắn, cuộc gọi hay gì. Tôi biết, không phải em không ghen mà em đủ tinh tế để nhận ra tôi quan tâm hay hờ hững với em. Hơn nữa, em cũng quá bận rộn để làm mấy trò trẻ con ấy.
Tới khi kết hôn, em cũng không bao giờ cấm cản tôi chuyện tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt. Mỹ còn khuyến khích: “Anh rảnh thì cứ đi đá bóng, ăn uống cùng bạn bè. Miễn sao mỗi tuần hai vợ chồng có chút thời gian cho nhau và anh phải làm việc nhà là được.”
Kể ra thì vợ tôi cũng khôn ngoan, em là kiểu “buông để nắm”, tức là mặc kệ tôi chơi nhưng vẫn trong khuôn khổ. Tôi cũng biết điều, việc nhà hai vợ chồng đã chia thì luôn hoàn thành, tiền lương hàng tháng chuyển khoản đầy đủ cho vợ…
Tuy nhiên, thời gian gần đây tôi lại bắt đầu chơi game. Mặc dù đã tự dặn mình là dành khoảng 30 – 1 tiếng mỗi ngày để chơi thôi nhưng đã mở máy lên là không dứt ra được. Nhiều lần Mỹ bực mình, gào lên với tôi: “Anh có ra ăn cơm không hay là định ăn máy tính luôn?”, “Anh rửa bát xong đi thì muốn chơi tới đêm cũng được”…
Không phải chỉ bỏ bê việc nhà, tôi còn mặc kệ luôn Mỹ. Mỗi lần cô ấy tắt điện thoại, lên giường nằm nhưng tôi vẫn tiếp tục ngồi đeo tai nghe và chơi game.
Mỹ có gọi, có giục nhưng tôi vẫn lì. Và cuối cùng, em đi ngủ trước. Kể ra bây giờ ngẫm lại thì tình cảm vợ chồng ít nhiều bị nhạt nhòa hơn so với dạo xưa. Nhưng trong lúc đang say mê với thú vui mới, tôi lại không nhận ra.Mãi tới khi xảy ra một chuyện, tôi mới quyết tâm “cai” game.
Chẳng là suốt cả tuần trời, cứ khoảng 9 – 10h là Mỹ lại thay đồ rất đẹp, makeup cẩn thận, điểm phấn tô son rồi xách túi đi ra ngoài. Hôm đầu tiên em mở tủ thay đồ, tôi chỉ hờ hững hỏi: “Em đi đâu thế?”
“Em đi cà phê với bạn 1 chút” – Mỹ đáp.
Tôi liền kệ em và tập trung vào “chuyên môn”. Mãi gần 12h em mới về, tôi vẫn không giận hờn, tra hỏi gì. Thậm chí, tôi thấy mừng vì suốt mấy tiếng đồng hồ được thảnh thơi chơi không ai gọi, ai ngăn cản.
Ngày thứ 2, ngày thứ 3… rồi cả tuần như thế. Tôi mới bắt đầu ngẩn người ra: “Trước giờ Mỹ không phải là người hay đi cà phê, hẹn hò bạn bè cho lắm. Cùng lắm 1 tuần 2 – 3 lần, chứ sao 1 tuần đi cả tuần thế này được? Lại còn rất chải chuốt nữa, có khi nào…”
Suy nghĩ vợ ngoại tình vừa lóe lên trong đầu đã khiến tôi sợ hãi, lắc lắc đầu để gạt đi. Nhưng tối hôm sau, nhìn thấy vợ sửa soạn ra ngoài, tôi đã quyết định phải đi theo. Tôi dù tin vợ, nhưng cũng không phải không tò mò. Mà giờ tôi lại tra khảo cô ấy cũng có chút mất mặt, rõ là nhiều ngày qua tôi không quan tâm mà…
Đợi khi Mỹ vừa ra khỏi cửa, tôi cũng vội vàng xỏ chiếc áo khoác, đi tất, xách giày chạy theo. Mỹ đi taxi, tôi vẫy vội chiếc xe ôm ở gần và bám theo.
Sau khoảng 15 phút, cô ấy dừng lại tại 1 quán cà phê ánh đèn lập lòe. Tôi hơi ớn, hơi sợ, hơi bực… Chẳng lẽ vợ mình lại có ý định ngoại tình thật sao?
Tôi rón rén đi theo, nhưng chưa tìm được vợ ngồi đâu thì đã bị cả 1 nhóm người ra vây. Hơi hốt hoảng thì thấy tất cả cười sằng sặc: “Ha ha, tưởng anh còn mải chơi game, sao lại lò dò tới đây?”
Tôi ngượng chín người vì bộ dạng lếch thếch của mình trong khi vợ và hội bạn ai nấy đều xinh đẹp. Hóa ra cô ấy đi gặp bạn bè thật, nhưng lý do make up xinh đẹp, ăn diện lồng lộn thế nhằm làm tôi ghen.
Mỹ không quên “dằn mặt” tôi vì tội ham mê game quá đà. Tôi cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai vì ngượng ngùng. Có lẽ, sau hôm nay tôi phải xóa luôn tài khoản game thôi kẻo một cô vợ xinh đẹp, thông minh bỏ đi lúc nào không biết.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét