Lúc đi qua thùng rác, tôi ngẩn người thấy trong thùng rác có một chiếc màn mới tinh. Nếu tôi không nhầm thì đây chính là chiếc màn mẹ khoe với tôi bà vừa mua để chuẩn bị cho vợ chồng tôi về chơi.
Mẹ chỉ sinh được một mình tôi rồi không sinh thêm được nữa. Tôi đi học, ở lại làm việc trên thành phố. Trước đây, khi bố tôi vẫn còn, hai ông bà sáng tối có nhau còn đỡ. Mấy năm trước bố tôi đã qua đời, mẹ tôi giờ chỉ có một mình lủi thủi khiến nhiều lúc nghĩ đến bà mà tôi chạnh lòng thương mẹ.
Tôi vừa kết hôn tháng trước. Vì chúng tôi chỉ ở lại dưới quê đúng một đêm nên vợ chồng tôi không sắm sửa cho phòng tân hôn ở quê. Ngày rước dâu chúng tôi thuê một phòng ở khách sạn làm phòng tân hôn, sang ngày hôm sau vội vã trở về thành phố luôn.
Lần này đưa vợ về quê chơi vì chúng tôi đều được nghỉ làm mấy ngày. Tôi muốn nhân lúc còn son rỗi, vợ chồng chúng tôi có thể về chơi với mẹ nhiều hơn một chút cho bà đỡ tủi thân. Tất nhiên bên nhà ngoại tôi cũng để vợ thoải mái về thăm bố mẹ.
Mẹ tôi biết các con về chơi thì vui lắm, trong điện thoại cứ hỏi mãi vợ tôi thích ăn gì để bà chuẩn bị. Bà còn bảo đã dọn dẹp nhà cửa đâu ra đó, mua màn và chăn gối mới cho vợ chồng chúng tôi.
Ngày đầu tiên ở quê, tôi có hẹn với vài người bạn cũ đi ăn tối nên về nhà khá muộn. Mẹ tôi một mình ngồi xem ti vi, thấy tôi về vội đưa tay xoa xoa mặt. Mặc dù bà cố tình lấp liếm nhưng tôi biết bà đang ngồi khóc.
Nghĩ có chuyện nhưng tôi không hỏi bà ngay mà đi vào phòng xem vợ đang làm gì. Lúc đi qua thùng rác, tôi ngẩn người thấy trong thùng rác có một chiếc màn mới tinh. Nếu tôi không nhầm thì đây chính là chiếc màn mẹ khoe với tôi bà vừa mua để chuẩn bị cho vợ chồng tôi về chơi.
Tôi nhặt chiếc màn ấy lên, vào phòng thấy vợ đang hậm hực ngồi trên ghế bấm điện thoại, tôi liền hỏi vợ sao chưa đi ngủ. “Chăn gối rẻ tiền sao mà ngủ được. Màn không có, muỗi đốt chết à?”, cô ấy đáp đầy vẻ bực dọc.
“Cái màn ở thùng rác kia là em vứt hả?”, tôi gằn giọng hỏi. Cô ấy nhìn tôi khựng lại vài giây rồi tuyên bố thẳng: “Là em đấy. Cái màn sặc mùi thuốc diệt côn trùng thế bảo em dùng ngang với bắt em thức trắng đêm luôn cho xong!”.
“Màn mới thì bao giờ cũng có mùi, mà mùi này có nặng lắm đâu. Em không ngủ được thì về thành phố đi. Nhà anh không tiếp đón nổi em nữa đâu!”, tôi giận quá liền hét lên với vợ.
Cô ấy sững sờ nhìn tôi, rồi bật khóc, trách mắng tôi quá đáng, nhẫn tâm, tuyệt tình… đủ thứ. Mẹ tôi nghe tiếng khóc liền vào xem, biết chuyện lập tức cũng mắng tôi sao có thể đuổi vợ đi.
Tôi chán nản, gào lên với vợ: “Em chấp nhận lấy chồng nghèo thì em phải chấp nhận mọi thứ về anh, em hiểu chưa? Nếu chuyện này còn lặp lại 1 lần nữa, chúng ta chỉ còn cách ly hôn!”. Sau đó tôi bỏ sang phòng khác ngủ.
Gia đình vợ tôi có điều kiện hơn nhà tôi, từ nhỏ đã được an nhàn. Nhưng mẹ tôi khổ cực cả đời mới nuôi được tôi học hành nên người. Bây giờ nhìn vợ đối xử với tấm lòng của mẹ như vậy, bảo sao tôi không phẫn uất cho được. Bỏ vợ thì tôi chưa nghĩ đến, nhưng tôi phải làm sao để khuyên nhủ vợ thay đổi suy nghĩ và cách hành xử đây?
(ngokien12…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét