Vợ mới sinh con, tôi lại bận bịu công việc nên giao mẹ con cô ấy cho người giúp việc. Hai ngày trước, người giúp việc báo vợ tôi mất tích rồi.
Xin chào mọi người, tôi tự nhận mình là một người đàn ông vô tâm, không chia sẻ tâm trạng với vợ. Thế mà trước đây hai ngày, tôi vẫn còn vỗ ngực tự khoe mình có trách nhiệm, là một người chồng tốt, hiếm có khó tìm. Tôi nghĩ chỉ cần đem tiền về cho vợ thật nhiều là đủ, cho cô ấy cuộc sống giàu sang, thích gì mua đấy là đủ. Tôi đâu ngờ, phụ nữ cần nhiều hơn thế.
Vì là giám đốc công ty xuất nhập khẩu nên tôi luôn quay cuồng với công việc. Không có thời gian yêu đương nên tôi cưới T làm vợ dù mới gặp cô ấy được vài lần. T là giáo viên mầm non, yêu trẻ, yêu đời, vui tươi, hồn nhiên. Ở bên cô ấy, tôi như trẻ ra, vui vẻ, sảng khoái tinh thần hơn.
Thời gian đầu, vợ chồng tôi khá hạnh phúc. Chúng tôi đi chơi nhiều nơi, mua sắm, trang trí tổ ấm theo đúng ý thích của T. Cô ấy cũng hay đăng lên facebook những dòng trạng thái hạnh phúc, vui vẻ. Cho đến khi mang thai, tính tình vợ tôi bắt đầu thay đổi dần. Cô ấy cáu gắt, khó chịu, dễ khóc giận. Tôi quay cuồng ở công ty, tinh thần mệt mỏi, căng thẳng rồi, về nhà lại thấy vợ nhăn nhó nên cũng chán nản. Cứ thế, vợ chồng tôi xa cách nhau dần.
Hàng tháng, tôi tự chuyển tiền vào thẻ vợ để cô ấy tự mua sắm thỏa thích. Có lần, vợ bảo tôi đưa đi mua đồ sơ sinh nhưng tôi bận kí hợp đồng với khách hàng nên không đi được. Tới khuya về, tôi hốt hoảng khi thấy vợ nằm dài trên so-pha, khóc không ngừng. Cô ấy trách tôi lạnh nhạt, vô tâm, không quan tâm vợ con. Tôi an ủi cô ấy vài câu mà trong lòng rất chán nản.
Khi vợ sinh con rồi, tôi thuê hẳn hai người giúp việc để chăm sóc cô ấy. Tôi sáng đi, khuya về. Khi tôi vào phòng vợ, mẹ con cô ấy đã ngủ rồi. Khi tôi đi, mẹ con cô ấy còn chưa ngủ dậy. Tôi cứ tưởng vợ ở cữ vậy là tốt nhất rồi vì có người chăm sóc kĩ càng. Thỉnh thoảng vợ lại nhắn tin, trách móc tôi không quan tâm đến con. Cô ấy đâu hiểu tôi cố gắng làm việc cũng vì tương lai của con mà thôi.
Hai ngày trước, khi tôi đang nhậu với Tổng giám đốc thì người giúp việc gọi điện báo tin vợ tôi mất tích rồi. Tôi hốt hoảng đi tìm vợ. Đi tới cầu, tôi bàng hoàng khi thấy vợ ăn mặc phong phanh bế con mới 4 tháng tuổi đứng ở giữa cầu. Xuống xe, tôi lao vào ôm chặt lấy cô ấy trong hoảng loạn. Chưa bao giờ tôi hoảng loạn đến thế, chưa bao giờ tôi lại sợ mất vợ con đến thế. Cô ấy khóc ướt nhòe cả áo tôi mà chẳng chịu nói tiếng nào.
Từ hôm đó đến nay, tôi phải gác lại công việc, dành thời gian bên vợ nhưng cô ấy vẫn im lặng. Có lần, cô ấy nhìn chăm chắm ra ngoài cửa sổ mà kệ con khóc khản tiếng. Cả ngày, cô ấy im lặng như thế. Người giúp việc bảo vợ tôi im lặng như vậy từ hồi mới sinh tới giờ mà tôi đâu có hay biết gì. Tôi sợ quá mọi người ạ. Phải làm gì để giúp vợ đây?
(thanhtuan…@gmail.com)
Chúng tôi đứng về phía Văn Mai Hương.
Phụ nữ phải được tôn trọng và bảo vệ quyền an toàn dù ở bất cứ đâu. Phát tán những hình ảnh riêng tư và nhạy cảm của phụ nữ, dù bất cứ lý do gì đều không được chấp nhận. Chúng ta hãy cùng đứng về phía Văn Mai Hương và chung tay bảo vệ phụ nữ, vì một xã hội văn minh hơn.
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét