Vội chạy đi mua bộ váy cưới về nhà, tôi chết lặng khi thấy vợ đã nhắm nghiền mắt, bên cạnh là con gái đang gào khóc thê lương



Khi viết những dòng này, trái tim tôi vẫn đang rỉ máu, đau đớn đến mức thở thôi cũng khó khăn. Nhìn con gái ôm mẹ nằm co ro trên giường, tôi càng đau đớn. Bởi tôi đã thất hứa với vợ, lời hứa suốt 7 năm ròng.

Vợ chồng tôi nghèo lắm. Vì làm công nhân vệ sinh nên lương của chúng tôi của chúng tôi chỉ đủ chi tiêu qua ngày. Trước đây, chúng tôi cũng chẳng có nổi một đám cưới như mọi người. Gia đình hai bên đều khổ, lại ở xa nhau nên chúng tôi chỉ tổ chức bữa tiệc mừng coi như báo hỉ. Ở nhà tôi một tuần, hai vợ chồng lại đưa nhau lên thành phố, sống trong căn nhà trọ nóng bức qua ngày.

Vợ tôi chắt chiu dành dụm từng đồng để sinh con nên chuyện cưới hỏi không bao giờ trở thành việc để em chi tiền. Nhiều đêm nằm ôm vợ, tôi thì thầm nói về ngày con lớn, ngày chúng tôi khá giả hơn, tôi nhất định sẽ tổ chức đám cưới. Tôi sẽ không để vợ phải chịu thiệt thòi. Em chỉ cười, bảo chỉ cần tôi luôn yêu em và trân trọng gia đình, chỉ cần con chào đời bình an là em vui sướng, hạnh phúc rồi.

Nhiều khi ôm vợ, tôi thì thầm nói về ngày con lớn, ngày chúng tôi khá giả hơn, tôi nhất định sẽ tổ chức đám cưới. (Ảnh minh họa)

Rồi vợ chồng tôi cũng khá giả hơn thật nhưng lại phải mua nhà, mua xe và nợ càng thêm nợ. Mỗi khi đi ngang qua tiệm bán váy cưới, vợ đều nhìn vào. Tôi lại an ủi, bảo em ráng đợi thêm một thời gian nữa, khi nào ổn định hơn, tôi nhất định sẽ tổ chức đám cưới. Tôi đâu ngờ có ngày tôi lại hối hận tột cùng vì những lời hứa hẹn ấy suốt 7 năm ròng. Bởi tôi cứ nghĩ vợ sẽ sống bên mình mãi mãi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Nào ngờ, cách đây 3 tháng, vợ tôi phát hiện bị ung thư phổi. Nhận tin, tôi chếnh choáng, đứng không vững. Chúng tôi lại bắt đầu những ngày ra vào bệnh viện như cơm bữa. Vợ tôi thương con, xót tiền nên cứ bắt tôi đi xin cơm, cháo từ thiện để ăn qua ngày. Tôi không đồng ý, em lại không chịu chữa bệnh nữa.

Nhưng bệnh tình của vợ tôi ngày càng trầm trọng hơn. Một phần cũng vì tâm lý em bị ảnh hưởng quá nhiều. Nhìn vợ ngày càng gầy yếu, tôi xót xa, đau đớn biết bao nhiêu. Càng xót, tôi càng ân hận vì đám cưới mà tôi hứa hẹn vẫn chưa thể diễn ra sau 7 năm chung sống.

Hai ngày nay, vợ tôi gần như suy kiệt hẳn. Bệnh viện bảo tôi đưa em về, thích ăn gì thì để em ăn nấy, có nguyện vọng gì thì gắng thực hiện. Bác sĩ nói thế, tôi chỉ biết ôm lấy vợ mà khóc. Em sẽ không qua khỏi.

Giờ tôi chông chênh quá. Làm sao để vượt qua nỗi đau quá lớn này đây? (Ảnh minh họa)

Nào ngờ sáng nay, vợ tôi bỗng dưng tỉnh táo hẳn. Em kể chuyện về hồi mới quen nhau, rồi dặn dò tôi cách chăm con cho kĩ càng. Thấy vợ hồi tỉnh, tôi không mừng còn thấy sợ hãi. Tôi sợ em tỉnh táo nhất thời kiểu hồi dương.

Tôi dặn dò con chăm mẹ rồi phóng xe đến tiệm bán váy cưới. Mua bộ váy cưới, tôi về nhà với niềm vui sẽ được tự tay mặc váy cho vợ rồi chụp tấm ảnh gia đình cuối cùng. Nào ngờ, khi tôi vừa về, vợ tôi đã trút hơi thở cuối cùng. Tôi chết lặng khi thấy con gái gào khóc thê lương bên cạnh vợ đã nhắm nghiền mắt. Tự tay tôi đã tắm cho vợ lần cuối rồi mặc cho em bộ váy cưới. Nhìn em nằm yên bình như đang ngủ mà ai cũng ngậm ngùi.

Vợ bỏ bố con tôi thật rồi. Và cả lẽ tôi còn nợ em lời hứa sẽ tổ chức đám cưới cả đời mình. Mọi người ạ, hãy trân trọng người bạn đời bên cạnh mình. Bởi chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết họ rời xa ta khi nào. Giờ tôi chông chênh quá. Làm sao để vượt qua nỗi đau quá lớn này đây? Làm sao để con gái tôi thôi khóc đòi mẹ mỗi chiều đây?

(Xin giấu tên)









Nguồn: Afamily



Nguồn: Chuyện Vợ Chồng

Đăng nhận xét

0 Nhận xét