Đến thời điểm này, em vẫn tin vào những gì mình làm và quyết định. Đời em đã chọn nhầm người một lần, thêm lần nữa cũng không sao hết. Nhưng còn con em, em không muốn con phải sống cảnh khổ một ngày nào cả.
Có lẽ em đã quá vội vàng nên chuyện mới ra nông nỗi này. Cách đây hơn 2 năm, em biết mình có thai với người yêu cũ. Khi ấy em vừa ra trường, công việc chưa ổn định, lương thì bèo bọt. Sau chia tay, người yêu cũ của em đã ra nước ngoài định cư nên không có cách nào liên lạc với anh ta cả.
Biết chuyện em có thai với người yêu cũ, bố mẹ em tỏ thái độ rất gay gắt. Ông bà nói không thể chấp nhận để con gái làm xấu mặt cả gia đình dòng họ. Nhưng rồi vài ngày sau, bố em suy nghĩ kỹ và quyết định cưu mang mẹ con em.
Nhờ có được sự ủng hộ của bố mẹ, em mới vượt qua rào cản của xã hội. Nhiều lần nhìn thấy người ta chỉ trỏ, nói xấu sau lưng, em buồn và trách bản thân lắm. Chỉ có một điều, đó là em chưa bao giờ ân hận khi đã giữ con.
Em sinh con được 4 tháng đã đi làm. Vì nhà không có trụ cột chính, nếu em cũng ở nhà, kinh tế sẽ càng khó khăn hơn. Cũng may là em trúng tuyển ngay từ lần đầu tiên thử việc. Đồng nghiệp biết hoàn cảnh của em nên cũng tạo điều kiện hết mức có thể.
Chồng em là đối tác của công ty mà em đang làm việc. Qua vài lần tiếp xúc, bọn em có thiện cảm và quyết định cho nhau thời gian để tìm hiểu. Yêu nhau được một thời gian, em được anh cầu hôn. Chồng em giải thích cho sự gấp rút ấy là anh đã có tuổi nên sớm muốn yên bề gia thất.
Em chấp nhận lời cầu hôn của anh, cũng xin anh cho con em được theo mẹ về nhà chồng mới. Lúc đầu chồng em tỏ ra thoải mái. Cho đến ngày bọn em đăng ký xong, anh lại lật bài bảo bố mẹ anh không đồng ý, đợi anh thuyết phục một thời gian rồi hãy đón con về. Bút sa gà chết, em không còn cách nào khác nên đồng ý để con ở nhà ngoại một thời gian.
Ngày cưới của em, mọi người cứ dồn dập lo việc mà quên mất con em lủi thủi chơi một mình. Đến giờ rước dâu, con em lẫm chẫm chạy theo bám chân em đòi mẹ cho bú. Em giật khăn voan, định cho con bú thì chồng giữ lại. Anh nói nhỏ vào tai em, đừng để anh mất mặt. Nếu không anh nhất định sẽ đi về.
Trước lời đe dọa ấy, em vẫn bế con vào phòng, cho con được bú những giọt sữa mẹ nóng hổi. Đang cho con bú, em thấy bên ngoài nhao nhao. Thì ra chồng em tức tối kéo cả họ về, bỏ cả đám cưới và cô dâu. Em cũng cảm thấy quá thất vọng với lối hành xử đó của anh. Mấy ngày nay, em suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này và muốn chấm dứt với chồng. Có lẽ em sẽ gửi chồng em đơn ly hôn.
Nhưng bố mẹ em thì liên tục bắt em phải về xin lỗi nhà chồng. Bản thân em thấy mình không hề sai, theo các chị, em có nên xin lỗi rồi về đó ở vài tháng mới ly hôn cho bố mẹ vừa lòng không?
(lethuy…@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét