Với tài nấu nướng của vợ tôi mỗi ngày một món hải sản đều thơm phức, được bày ra trên bàn khiến cả nhà ăn rất ngon lành.
Thu nhập của vợ chồng tôi không được cao lắm nên vợ tôi khá chi li, nhiều lúc khó chịu với cái tính tiết kiệm của vợ lắm nhưng tôi tặc lưỡi tự nhủ các việc làm của cô ấy đều mong các thành viên trong gia đình tốt đẹp hơn. Nhưng cái gì mà quá cũng không tốt, mà phải có điểm dừng nhất định.
Từ ngày giá lợn tăng liên tiếp khiến vợ tôi ra chính sách thắt lưng buộc bụng. Để rồi mỗi ngày trên mâm cơm của gia đình tôi đều là cá tôm cua. Nghe ra mọi người ai cũng nghĩ là toàn hải sản đắt tiền. Nhưng thực chất lại không phải như mọi người nghĩ.
Nếu một tháng mà ăn toàn tôm cá cua thì cũng chẳng sao nhưng những thứ đó vợ tôi mua hơi đặc biệt. Tôm thì toàn tôm bóc nõn, chẳng biết con tôm ấy chết từ bao giờ nữa. Cua biển thì chân rụng, càng rơi, gạch cua thì đen vào nhưng vợ tôi vẫn khen ngon. Cá thì ươn đến nỗi khi mổ ra không còn giọt máu nào.
Với tài nấu ăn của vợ tôi mọi thứ dù hơi “quá đát” nhưng đều thơm ngon hết. Mọi người ăn vẫn tấm tắc khen, còn tôi bản tính ăn dễ nên kiểu gì cũng được, miễn sao no cái bụng.
Cho đến một ngày mẹ tôi đến chơi nhìn thấy vợ tôi mua những con cá ươn đã chết từ bao giờ về ăn, mẹ ném ngay vào thùng rác. Bà bảo những đồ hải sản phải ăn khi chúng còn sống chứ nếu chết đã lâu sẽ độc hại.
Vợ tôi bảo thủ cãi lại: “Mấy người bán cá họ nói là cá vừa chết ăn không sao hết”. Thế là vợ tôi lại mang con cá từ trong thùng rác ra làm và nấu ngon lành. Mẹ tôi nói vợ không nghe nên bà giận dỗi bỏ về. Còn gia đình tôi vẫn vui vẻ ăn một bữa cơm ngon lành.
Thế nhưng đến tối thì con gái tôi kêu đau bụng, lúc đầu âm ỉ, vợ tôi chỉ xoa dầu gió, sau đau quá vợ tôi lại cho uống thuốc tiêu hóa. Thế nhưng con tôi vừa uống thuốc xong ói ra hết, sợ quá vợ chồng tôi vội đưa cháu vào bệnh viện cấp cứu.
Sau khi cấp cứu xong, bác sĩ nói là con tôi bị ngộ độc thực phẩm, nghe đến đây tôi mới nhớ đến lời nói của vợ với mẹ cãi nhau khi chiều. Cả vợ chồng tôi đều ân hận vô cùng, chỉ vì thiếu hiểu biết ham đồ rẻ mà hại con phải rửa ruột vì ngộ độc. Ngày con tôi ra viện vợ tôi bảo từ nay sẽ không ham đồ rẻ nữa.
Tưởng vợ sẽ rút ra được bài học gì, nào ngờ vẫn hai chữ tiết kiệm. Bữa cơm hôm thì rau dưa, hôm thì có tí thịt rang mặn đắng khiến con chê không chịu ăn. Tôi đã khuyên vợ đừng tiết kiệm quá sẽ khiến các con không đủ chất để phát triển. Thế nhưng cô ấy bảo mỗi ngày chỉ được chi tiêu trong một khoản đã quy định thì mới có thể thực hiện kế hoạch mua nhà chung cư vào năm 2022 được.
Mọi người ơi tôi phải nói thế nào cho vợ hiểu sức khỏe của cả nhà còn quan trọng hơn rất nhiều lần cái mục tiêu mua nhà chung cư đây?
(dien129052….@gmail.com)
Nguồn: Afamily
Nguồn: Chuyện Vợ Chồng
0 Nhận xét